Dù là em sinh đôi của tôi, việc ta lén lút dụ dỗ Thẩm Sơ Diêu khiến mấy phù rể hoàn toàn mất thiện cảm, sau lưng còn gọi ta là “con hồ ly tinh”.
Ánh mắt của ba mẹ tôi cũng đầy ghen tỵ:
“Bộ váy cưới tốt như , mày xứng mặc sao? Cởi ra!”
“Hôm nay là lễ cưới của em mày, đừng có rối nữa.”
Tôi chẳng thèm để tâm, trực tiếp lướt qua.
Không ngờ mẹ tôi lại định giật váy cưới của tôi ngay tại chỗ.
Nhưng còn chưa chạm vào người tôi đã bị vệ sĩ sau lưng Hạ Vân Cảnh cản lại.
“Nếu còn dám tay chân với tiểu thư Tâm Nguyệt, đừng trách cậu Hạ cho người đuổi ra khỏi đây.”
Phía sau truyền đến ánh mắt phức tạp, tôi không hề ngoái đầu lại.
Không còn ai dám cản nữa.
Tôi và Hạ Vân Cảnh tay trong tay bước lên lễ đài, dưới sự chủ trì của MC, chúng tôi trao nhau nhẫn cưới.
Thấy cả hai đều rất nghiêm túc, không hề có ý giỡn, nụ trên mặt Thẩm Sơ Diêu dần biến mất.
Cho đến khi MC bảo chúng tôi hôn nhau, xung quanh cũng đồng thanh reo hò:
“Hôn đi! Hôn đi!”
Sắc mặt Thẩm Sơ Diêu trắng bệch, bất chợt bật dậy.
“Đủ rồi!”
“Hạ Vân Cảnh, diễn đến mức này là đủ rồi! Tôi biết cậu là em tốt của tôi, đang giúp tôi dạy dỗ một chút, đến đây thôi!”
Hạ Vân Cảnh lạnh lùng nâng mắt hắn.
“Cậu tưởng tôi đang diễn với cậu à?”
Anh bật :
“Cưới Tâm Nguyệt, vì ngày hôm nay, tôi đã chờ suốt năm năm trời.”
Thẩm Sơ Diêu sững sờ: “Cậu gì cơ?”
Hạ Vân Cảnh không giải thích thêm, đúng lúc ấy Giang Tâm Nhiễm bật dậy, quyến rũ, ánh mắt lẳng lơ :
“Chắc là nhận nhầm người rồi đúng không? Cậu Hạ, chắc chắn cũng là fan của tôi đúng không?”
“Chị tôi, Giang Tâm Nguyệt, tuy có khuôn mặt giống hệt tôi, ấy nhàm chán lắm, sao thú vị bằng tôi !”
Cô ta đầy vẻ kiêu ngạo, như một nàng công chúa.
Dù chỉ là một hot girl mạng với hơn 20 vạn người theo dõi, thường xuyên đăng video nhảy nhót, livestream gợi cảm để thu hút fan nam.
Dù đi đến đâu, ta cũng tưởng đàn ông đều phát cuồng vì mình.
Cô ta dụ dỗ Thẩm Sơ Diêu chẳng qua chỉ để chứng minh sức hấp dẫn của bản thân.
Cô ta biết tôi và Thẩm Sơ Diêu đã nhau 5 năm, rất ít khi qua lại với người khác, cứ tưởng Hạ Vân Cảnh nhận nhầm người, tưởng tôi là ta.
Hạ Vân Cảnh bật khinh khỉnh, không gì.
Giang Tâm Nhiễm lại đứng dậy, đảo mắt mấy phù rể quanh đó.
“Tôi biết mấy chỉ là diễn viên quần chúng về thôi. Vừa rồi các chăm chăm vào chị tôi không rời, chắc tưởng chị ấy là tôi đúng không?”
“Chắc các đều là fan của tôi trên mạng. Hôm nay đã gặp ngoài đời, tôi có thể ký tặng các đấy.”
“Coi như là nể mặt tôi, đừng khó chị tôi nữa. Cứ tiếp tục như thế, chị tôi tưởng thật thì sao?”
Nhưng câu này lại khiến mọi người lườm trắng mắt.
“Cô là ai thế? Mồm to thật đấy.”
“Phải đấy, tụi tôi theo đuổi là Tâm Nguyệt, ai biết Giang Tâm Nhiễm là cái thá gì?”
“Làm màu như hồ ly tinh. Bây giờ mấy phẫu thuật giống Tâm Nguyệt ngoài kia thiếu gì, biết đâu là đồ nhái!”
Nụ của Giang Tâm Nhiễm cứng đờ trên mặt.
“Các… các cái gì?”
Bề ngoài ta tỏ ra bình tĩnh, trong lòng thì sắp phát điên.
Cô ta đã bao giờ bị nhục thế này đâu?
Đôi mắt đỏ hoe vì tức giận, lại không nuốt trôi uất ức, liền chỉ vào điện thoại của Hạ Vân Cảnh hét lên:
“Người Hạ Vân Cảnh thích chắc chắn là tôi!”
“Không tin thì xem điện thoại của ta đi, màn hình khóa vẫn là ảnh tôi mà!”
Câu ấy khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Vân Cảnh.
Ngay cả khách mời cũng ồ lên.
“Lại có tiết gì nữa chăng?”
“Cô Giang Tâm Nhiễm này đúng là có thủ đoạn. Tại sao mấy người đàn ông của Tâm Nguyệt đều bị ta cướp mất nhỉ?”
“So với người khác thật khiến người ta tức chết, chắc đây chính là sức hút phụ nữ…”
Nghe mấy lời bàn tán đó, Giang Tâm Nhiễm lại càng đắc ý.
Cô ta nghĩ không có người đàn ông nào mà mình không chinh phục .
Nếu lấy Hạ Vân Cảnh, người thừa kế danh giá nhà họ Hạ, thì chắc chắn ta sẽ đá bay Thẩm Sơ Diêu không chút do dự.
Cô ta đôi mắt ngấn nước như nai con, sang Hạ Vân Cảnh:
“Cậu Hạ, dám mở điện thoại cho mọi người xem hình nền không?”
Hạ Vân Cảnh liếc tôi, ánh mắt dịu dàng như đang hỏi ý.
Tôi khẽ gật đầu.
“Có gì mà không dám?”
Anh tiến lên một bước, rút điện thoại ra mở màn hình khóa.
Giang Tâm Nhiễm còn đang đắc ý, khi rõ hình nền liền sững người, cắn chặt môi, khoé mắt hiện lên sự không cam tâm.
Dù hai chúng tôi là chị em sinh đôi giống nhau như đúc,
Người ngoài không phân biệt nổi, chúng tôi quá quen mặt nhau, chỉ cần một cái là nhận ra ngay.
Người trong hình không phải Giang Tâm Nhiễm.
Mà là tôi.
“Sao có thể như thế ?”
Bạn thấy sao?