Tôi Không Yêu Con [...] – Chương 2

2

 

Sau khi về nhà, chúng tôi không dám để mẹ chồng chăm sóc con bé nữa, sợ bà sẽ quá nuông chiều.

 

Tôi quyết định nghỉ việc ở nhà để trực tiếp dạy dỗ con.

 

Lần này, tôi không hề nương tay, dùng cả roi vọt, và con bé bắt đầu dần "ngoan" hơn.

 

Tuy nhiên, đó chỉ là sự giả vờ tạm thời của nó.

 

Và vì những lần tôi nghiêm khắc dạy dỗ, con bé hoàn toàn căm ghét tôi, thường xuyên bịa chuyện đổ oan cho tôi trước mặt Lâm Phong và mẹ chồng.

 

Mẹ chồng tôi bắt đầu tôi bằng ánh mắt khác lạ, may mắn là Lâm Phong vẫn kiên quyết đứng về phía tôi.

 

Sau vài lần trừng , con bé mới ít chuyện đó hơn.

 

Có lúc tôi không biết liệu con bé đổ lỗi cho tôi là do bản năng tự bảo vệ bản thân, hay là vì nó muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và gia đình mẹ chồng.

 

Vì vấn đề dạy dỗ con bé mà mẹ chồng đã sớm có thành kiến với tôi, đến cả em chồng cũng không thiếu lời phàn nàn.

 

Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng Lâm Dự có thể là một đứa trẻ hư hỏng từ trong bản chất.

 

Dù tôi có dạy bảo thế nào, dù đã , đánh cũng đã đánh, con bé vẫn luôn dối trá, ích kỷ, và không từ thủ đoạn để đạt điều mình muốn.

 

———

 

Lên cấp hai, tôi thực sự không chịu nổi những lần chia rẽ của con bé, gần như sụp đổ.

 

Lâm Phong nhận thấy tôi không ổn, nên chủ đề nghị sẽ dạy dỗ Lâm Dự, còn tôi trở lại đi .

 

Nhưng quá bận, mẹ chồng lại đến giúp chăm con, và Lâm Dự đã học cách giả vờ ngoan ngoãn trước mặt người lớn lại bá chủ sau lưng.

 

Ở nhà thì giả vờ ngoan hiền, còn ra ngoài thì bắt nạt bè. Thầy phản ánh với gia đình, mẹ chồng giấu nhẹm đi.

 

Cho đến khi có một nữ sinh bị con bé ép đến đường cùng, muốn nhảy lầu, mọi chuyện vỡ lở thì tôi và Lâm Phong mới biết.

 

Về đến nhà, mẹ chồng vẫn bênh vực Lâm Dự: “Chỉ là mâu thuẫn giữa bọn trẻ, con bé kia yếu đuối quá, chứ cháu ngoan của mẹ cũng không vui vẻ gì đâu.”

 

Lâm Phong đưa mẹ về nhà em , rồi đánh Lâm Dự một trận, ép con bé đến xin lỗi cùng lớp.

 

Lâm Dự không phục, nó đã học cách giả vờ và tìm ra cách nắm thóp chúng tôi.

 

Từ đó, Lâm Dự “mắc bệnh trầm cảm”, không muốn đến trường nữa.

 

Mẹ chồng xót xa, mắng chúng tôi thậm tệ, không cho ép buộc cháu bà.

 

Lâm Phong chịu đựng một thời gian rồi ra tối hậu thư cho con bé, rằng dù có c//hế//t cũng phải đi học.

 

Lâm Dự bắt đầu nhùng nhằng, cầu chuyển đến trường của . Lần đầu tiên, chúng tôi thỏa hiệp.

 

Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Một tháng sau, Lâm Dự cãi nhau với , lại đòi chúng tôi chuyển sang trường của khác, nếu không sẽ lại trầm cảm, đòi nhảy lầu.

 

Mẹ chồng đáp ứng mọi cầu của con bé, giấu chúng tôi, nhờ em đổi cho Lâm Dự sang mấy trường liền.

 

Khi bị chúng tôi phát hiện, không cho phép đổi trường nữa, Lâm Dự lại chuyển sang trò khác.

 

Con bé đòi không ở nội trú, rằng cùng phòng bài xích mình, cầu chúng tôi ngày ngày đưa đón.

 

Mẹ chồng không biết lái xe, tôi và Lâm Phong phải thay phiên nhau đưa đón con bé, quãng đường quá xa, sáng nào con bé cũng dậy không nổi.

 

Chúng tôi đành phải nhà gần trường, ba người thay phiên nhau chăm sóc con bé.

 

Trường ở vùng ngoại ô, tôi và Lâm Phong phải dậy từ năm giờ sáng, lái xe hai tiếng đến chỗ .

 

Mẹ chồng thương con trai, bảo Lâm Phong về nhà ở, Lâm Dự không chịu, khóc lóc đòi chúng tôi không thương, không ở bên mình.

 

Tôi tức đến mức nhức đầu, Lâm Dự lại “trầm cảm”, mẹ chồng khóc lóc thảm thiết, tôi và Lâm Phong đành phải nhượng bộ, cố chịu đựng suốt ba năm.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...