5.
Trên đường đến nhà Lục Tử Kiên, tôi đã gọi điện thoại cho mẹ, bắt đầu bịa ra một lý do.
Người mẹ hiền lương thục đức của tôi, đưa ra lời cảnh cáo.
Trước khi mọi việc giải quyết, tuyệt đối không về nhà.
Để tránh chủ nợ tìm đến nhà.
Tôi và "bà " Lục Tử Kiên bên cạnh đang lén nghe: .......
6.
Sau hai tiếng đi xe, cuối cùng tôi cũng đến nhà Lục Tử Kiên, một căn hộ cao cấp dành cho giới nhà giàu.
Khi tôi mang hành lý của cả hai vào căn nhà xa hoa không hề có chút hơi ấm gia đình, tôi chỉ cảm nhận hai chữ:
Lạnh lẽo!
Lục Tử Kiên với ánh mắt mơ màng, mò mẫm bước vào nhà, với tôi: "Phòng bên phải là phòng chính là phòng của bố mẹ tôi, em không ở. Phòng giữa là của tôi, em cũng không ở. Còn lại thì cứ tự do chọn lựa."
Chọn cái gì mà chọn, tổng cộng có ba phòng, phòng bên trái thì khóa mất rồi, tôi chỉ còn cách ngủ trên sofa ngoài phòng khách.
"Bố mẹ không sống ở đây à?
Lục Tử Kiên ánh mắt chợt u ám, trả lời không chút cảm : "Không có ở đây."
Tôi chợt hiểu ra.
Thảo nào ấy bắt tôi phải chịu trách nhiệm, thì ra không có ai chăm sóc.
Thấy trời đã tối, tôi đi vào bếp định nấu bữa tối, phát hiện ra tủ lạnh còn chưa cắm điện. 🙂
Cuối cùng tôi cũng tìm một túi gạo và một túi sò điệp khô. Thôi thì nấu cháo sò điệp .
Khi tôi đang vo gạo, thì thấy Lục Tử Kiên cầm đồ ngủ, đang mò mẫm đi vào nhà tắm.
Tôi tốt bụng dặn dò ta.
"Anh tắm đừng khóa cửa nhé, để phòng khi có sự cố, tôi có thể vào cứu . Đừng lo, tôi rất đàng hoàng, tuyệt đối không trộm đâu."
Lục Tử Kiên run rẩy như bị dọa, một lúc sau mới hít một hơi thật sâu.
"Chỉ cần em không gì, thì chẳng có sự cố nào xảy ra đâu."
Tôi một cách đầy nham hiểm: "Chúng ta đều là những người việc lớn, sao có thể mê tín ? Bác sĩ đã bảo, chỉ cần thư giãn thì thị lực sẽ hồi phục nhanh thôi."
Tuy nhiên, ước mơ thì đẹp đẽ hiện thực lại rất tàn khốc.
Mới vừa đặt nồi lên bếp, tôi đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ phòng tắm.
Tôi lập tức 3 chân 4 cẳng lao về hướng phòng tắm.
Trước mắt tôi là một cơ bụng sáu múi hấp dẫn.
Ôi....... thật sự muốn sờ một cái.
Nhưng thật tiếc là tư thế này không mấy tao nhã.
Chàng trai cao 1m88, lúc này nằm ngửa trên đất, bốn chân giơ lên trời, tay thì che phần nhạy cảm.
Đây có lẽ là khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất trong sự nghiệp nam thần lạnh lùng của Lục Tử Kiên.
Tôi cởi khăn tắm, không biết phải nên che chỗ nào: “Lục Tử Kiên cậu muốn biến bản thân thành vịt khỏa thân sao?”
Nhanh đưa tôi đến bệnh viện." Lục Tử Kiên có lẽ đã bị thương ở “chỗ đó”, khuôn mặt biến dạng, không quan tâm có bị tôi thấy hay không, gần như cầu xin.
Tôi bày tỏ sự thông cảm: "Yên tâm, giờ y học phát triển như , cho dù có bị bỏng ở đâu cũng sẽ chữa ."
7.
Người khám cho Lục Tử Kiên vẫn là bác sĩ đa khoa hôm qua.
Bác sĩ thấy Lục Tử Kiên ôm eo đi vào phòng khám, nét mặt đầy vẻ chế giễu.
"Tiến triển nhanh ghê! Mặc dù các còn trẻ, vẫn phải ý đến sức khỏe, việc trong khả năng của mình chứ."
Lục Tử Kiên đỏ mặt, tỏ vẻ mặt đầy ấm ức : "Cũng tại ấy mà ra."
Tôi cảm thấy cực kỳ áy náy, thật sự là cái miệng quạ của tôi đã ra chuyện này.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng." Tôi khẳng định chắc nịch.
Bác sĩ kéo rèm lại. Khi kiểm tra chỗ bỏng của Lục Tử Kiên, ông ấy đã kêu ca không ngớt và chỉ trích một cách nghiêm khắc.
"Cậu cũng không thể quá chiều theo , giới trẻ bây giờ thích sự kích thích tôi đều có thể hiểu . Nhưng không thể quá đáng, chỗ này sao có thể bị bỏng ?”
Tôi càng nghe càng thấy không đúng, hóa ra tôi bỗng dưng trở thành kẻ biến thái. 🙂
"Bác sĩ, tôi không phải là của ấy, cũng không phải tôi bỏng..."
Lời giải thích của tôi đã hoàn toàn tan thành mây khói chỉ vì một câu của Lục Tử Kiên.
"Quên đi, hiện tại mắt của tôi vẫn chưa khỏi, nếu em muốn thay đổi, tôi đều có thể hiểu ."
Khi Lục Tử Kiên bước ra với vẻ mặt buồn bã, tôi bỗng dưng cảm thấy mình là một người con gáii tệ bạc.
Sau đó, tôi cẩn thận đi theo bác sĩ, học cách bôi thuốc và đảm bảo sẽ chăm sóc Lục Tử Kiên cho đến khi hồi phục.
Bác sĩ mới thở dài đầy nhẹ nhõm và cho phép chúng tôi ra về.
Bạn thấy sao?