8.
Về đến nhà, Lục Tử Kiên nhốt mình trong phòng, hành y như một con đà điểu không muốn đối diện với sự thật.
Một người bỗng dưng bị mù, lại còn bị bỏng khi tắm. Khó có ai mà chấp nhận , tôi hoàn toàn hiểu .
Nhưng ngoài việc vui, tôi có thể gì khác nữa?
Tôi gõ cửa và : "Lục Tử Kiên, cháo sò điệp đã để trên bàn rồi, nếu đói thì ra ăn, đừng tự khổ mình nhé."
Tuy nhiên, cho đến khi tôi ngủ gật trên sofa, cũng không thấy ra ăn.
May mắn thay, hôm sau tôi tỉnh dậy thì thấy cháo sò điệp trên bàn đã hết.
Cả ngày hôm đó, tôi đi chợ gần đó để mua rau với giá rẻ nhất, nấu một bát cháo rau đơn giản, chiều thì xem phim thần tượng. Cứ như trôi qua một ngày.
Đến tối, đã đến lúc thay băng thuốc.
Tôi háo hức cầm lọ thuốc và bông gạc, vui vẻ đi vào phòng của Lục Tử Kiên.
"Cởi quần ra đi?" Tôi tự cho rằng mình trông rất nghiêm túc, không có chuyện mắt sáng lên, chảy nước miếng hay khóe miệng thường xuyên nhếch lên đâu.
Lục Tử Kiên thì lại tỏ ra xấu hổ, không biết tốt xấu, nắm chặt lưng quần.
"Tôi không muốn, thà tôi đau chết cũng không muốn xấu hổ."
Thật buồn , hôm qua khi thay thuốc, có hai y tá nữ bên cạnh bôi thuốc cho , lúc đó không phải đã rất xấu hổ rồi sao?
Nhưng tôi không thể tổn thương trái tim “yếu đuối" của , chuyện này nhất định không nhắc lại.
Tôi khẳng định chắc nịch: "Yên tâm, tôi rất thông minh, học một lần là đã có thể , chắc chắn sẽ thay thuốc cho thật tốt. Cũng sẽ tuyệt đối không để lộ chuyện này ra bên ngoài."
Tôi đã hiểu chuyện đến mà vẫn kiên quyết giữ vững lập trường, không những không hợp tác, còn hỏi tôi những câu hỏi kỳ lạ.
"Hôm qua, em không thấy phải không?"
Còn cần phải hỏi sao? Một đặc quyền tốt như , không xem thì thật quá lãng phí rồi.
Tôi rất muốn trả lời là không thấy, rất tiếc tôi lại là một người rất thành thật.
"Có thấy, không cần phải ngại ngùng, dù sao cũng chẳng có gì quan trọng cả."
Gương mặt của Lục Tử Kiên đỏ bừng, tay nắm chặt quần: "Tôi không có ngại ngùng, đừng có mà bậy, em ra ngoài đi. Tôi tự ."
Thế là...... Mất cơ hội :)
Thiệt là thất vọng quá điiii
Tôi đã phải học với bác sĩ lâu đó.
Nhưng dù gì ấy cũng bị mù thật nên tôi không tin có thể tự bôi thuốc .
Thế là tôi giả vờ đi ra ngoài, rồi lén lút trốn ở một bên để có gì tiện giúp đỡ ấy.
Quả nhiên, ấy bôi thuốc chằng khác gì đang đánh nhau.
Nhưng nhờ sự giúp đỡ “lén lút” của tôi, cuối cùng chuyện này cũng coi như đã giải quyết rồi.
9.
Tôi nghĩ rằng Lục Tử Kiên đã chấp nhận sự thật là mình bị mù.
Anh không hề biết rằng đêm nào cũng bị mất ngủ.
Cho đến một đêm nọ, ấy gọi cho tôi vào lúc nửa đêm.
"Bạch Vị Vị, nhớ em......"
Tôi giật mình, bỗng dưng tỉnh táo hẳn.
Nhớ tôi?
Không ngờ xong lại thở hổn hển, rồi tiếp tục: "Giúp tôi lấy một cốc nước."
Khuôn mặt đẹp đẽ tinh tế của Lục Tử Kiên lúc này trông phờ phạc hẳn.
Tôi hỏi: “Anh sao thế?”
Lục Tử Kiên buồn bã rằng bị mất ngủ, mắt không thấy gì và vết thương ở chỗ “khó ” khiến tâm trạng tệ hẳn, còn tôi – kẻ đầu sỏ mọi chuyện, lại ngủ ngon lành như chẳng có gì xảy ra.
Nhìn đầy lạc lõng và bất lực, cảm giác tội lỗi trong tôi càng thêm nặng nề.
“Anh nằm xuống đi.” Tôi mỉm dịu dàng, có phần trêu chọc.
Tai đỏ lên, nắm chặt lấy chăn và cảnh giác hỏi: “Em định gì ?”
“Nếu không muốn bị miệng quạ của tôi nguyền rủa lần nữa, thì ngoan ngoãn nằm xuống, đừng cử .” Tôi nghiến răng , rồi chợt nhận ra mình có phần hơi không nhẹ nhàng.
Thế là tôi vội vã sửa sai.
Tôi dịu dàng giải thích: “Lục Tử Kiên, nghĩ sai về tôi rồi. Một truyền thống như tôi sao có thể chuyện gì quá đáng .”
Không phải khoe, tài ru ngủ của tôi đúng là không tồi, lần nào về quê cũng là tôi ru cháu trai ngủ.
Khi tôi giúp Lục Tử Kiên đắp chăn ngay ngắn, tôi ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vỗ chăn trên ngực , miệng thì khe khẽ ngân nga bài hát ru trẻ em bị lạc điệu.
"Bé lôi thôi ơi, bé lôi thôi ơi......" (Bài hát "小邋遢" (Tiểu Lạp Tháp) là một bài hát thiếu nhi nổi tiếng của Trung Quốc. Nội dung bài hát về một cậu bé lười biếng và bẩn thỉu, không chịu vệ sinh cá nhân, với lời khuyên rằng phải giữ gìn vệ sinh sạch sẽ. Bài hát mang tính giáo dục và hài hước, rất phổ biến trong văn hóa thiếu nhi Trung Quốc.)
Lục Tử Kiên trông có vẻ đơ đơ.
Tôi đoán chắc là do cảm .
Thế là tôi tiếp tục hát: "Bỗng một ngày, bé lôi thôi đã thay đổi......"
Hát xong một lượt, tôi tự hào đòi công.
"Tôi không dễ gì mới cất giọng đâu, cảm chưa, cảm chưa?"
Lục Tử Kiên ngáp một cái, rồi chân thành : "Lạ nhỉ, rõ ràng rất khó nghe, lại có hiệu quả ru ngủ một cách lạ kỳ."
Tôi ngay lập tức cảm thấy tràn đầy thành tựu: "Anh thử đếm xem, tôi dám chắc không đếm nổi đến một trăm."
Tôi không biết đã hát bài ru bao nhiêu lần, càng hát tôi càng buồn ngủ, không rõ là ru ai, hát hát một hồi thì tôi cũng ngủ mất tiêu luôn. :)
10.
Khi tỉnh dậy, một bàn tay lớn đang véo mặt tôi, một hơi thở ấm nóng phả lên đỉnh đầu tôi.
"Bạch Vị Vị, là em phải không? Mau dậy đi."
"Không phải tôi." Tôi vô thức đáp lại, vẫn không muốn rời khỏi giường.
Nhưng chỉ một giây sau, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Tôi gần như lăn ra khỏi giường.
Đến lúc này tôi mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của ấy.
Lục Tử Kiên khẽ nhíu mày, hơi cử nửa người gần như bị tê liệt.
Tôi vội giải thích: "Nếu tôi là tôi vô ngủ quên, có tin không?"
Lục Tử Kiên kiêu ngạo: "Thừa nhận đi, em đã thèm muốn từ lâu rồi."
Tôi chợt cảm thấy tim mìnhi lỡ một nhịp.
Ngại quá! Sao ấy biết chứ?
Nhưng chỉ có ngốc mới thừa nhận thôi.
Tôi mỉa mai: "Anh cũng thừa nhận đi, bây giờ không thể thiếu em nữa."
Anh khựng lại, dường như đang suy ngẫm về cuộc đời mình, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, thẳng thắn : "Đúng là sự thật."
Không ngờ ta nhận thua nhanh đến như ,tiếng trống chiến bổn nương chỉ vừa nổi lên thì ngay lập tức dừng lại
Ngược lại khiến bổn nương đây cảm thấy xấu hổ
"Thấy thật thà như . Được rồi, thưởng cho một chiếc bánh trứng ăn sáng."
"Nhớ đừng bỏ hành nhé!" Lục Tử Kiên cử cánh tay đã bị tôi đè cả đêm, than thở: "Em là heo à? Bị em đè cho tê hết rồi, tôi thật là bệnh nhân khổ nhất thế giới."
Mặt tôi nóng bừng: "Vừa khen xong, giờ đã bậy rồi."
Bạn thấy sao?