Tôi Là Cô Gái [...] – Chương 5

14.

Sau một lúc lâu, chúng tôi mới chịu tách ra.

Sau ba giây ngơ ngác. Tôi bỗng cảm thấy hối hận vì vừa rồi mình cứng đơ y như một khúc gỗ.

Biểu hiện không tốt. Thật sự muốn có cơ hội để lại lần nữa.

Không khí như đóng băng, vô cùng xấu hổ.

Tôi xoắn ngón tay, ngại ngùng lén .

Lục Tử Kiên kéo áo xuống, che một chỗ nào đó.

Hành có phần vụng về lại rất đáng .

Tôi rồi!

"Không sao chứ?" Tôi không khỏi lo lắng.

"Đã khỏi lâu rồi, không nghiêm trọng đâu, nếu em không tin..."

Lục Tử Kiên quay sang tôi với một nụ xảo quyệt.

Tự như vết nứt trên núi băng lộ ra vệt nắng chói chang, đấy lại là tia X mang đầy bức xạ.

Tôi tưởng có thể thấy, nên đưa tay quơ quơ trước mặt .

Anh không phản ứng gì.

Nếu , tôi sẽ không khách khí nữa.

Tôi nóng lòng vẫn giữ vẻ nghiêm túc, : "Em không tin, trừ khi tận mắt thấy."

Lục Tử Kiên rõ ràng muốn lại nhịn lại, với vẻ mặt không thể tin : "Sao lại có mặt dày như em chứ?"

Tôi thản nhiên đáp lại rằng quá nông cạn thôi.

15.

"Tôi bị mù rồi. Bị một vô trách nhiệm, rồi bỏ rơi tôi, nguyền rủa cho mù..."

Lục Tử Kiên nằm trên giường, đầy vẻ tự bi ai, còn bôi nhọ cả danh dự của tôi.

Ai bảo Lục Tử Kiên là một người chính trực, lạnh lùng cơ chứ?

Đồn đại chết người ta mà.

Khi tôi còn đang đấu tranh tư tưởng, chợt thấy trên bàn có mấy hộp quà, hình như là quà chúc Tết của Bạch Thanh Nho.

Tôi tiến lại gần , ngoài bó hoa tươi ra thì toàn bộ còn lại đều là rượu hảo hạng.

Rượu vang trắng, rượu vang đỏ và rượu sâm banh đều có cả.

Trông có vẻ như là quà chuyển qua tay nhiều người.

Bạch Thanh Nho đúng là giỏi quan hệ.

Lục Tử Kiên chẳng phải bị mất ngủ sao? Uống chút rượu rồi chẳng phải sẽ dễ ngủ hơn sao.

Lục Tử Kiên gật đầu: "Chuẩn ý , em biết mở rượu vang không?"

Thế là chúng tôi có một buổi tối lãng mạn cùng rượu vang và âm nhạc.

Dưới tác của rượu, Lục Tử Kiên bắt đầu tâm sự với tôi.

Anh ấy kể cho tôi nghe chuyện về cha mẹ mình.

Hóa ra bố Lục ngoại và muốn ly hôn.

Mẹ Lục không đồng ý, bà thà chết chứ không nhường chỗ cho tiểu tam. Rồi ôm hết sổ đỏ bỏ ra nước ngoài.

Chỉ trong một đêm, gia đình tan vỡ, Lục Tử Kiên không chấp nhận nổi.

"Đã một năm rồi, họ chỉ nghĩ cho bản thân, chẳng ai quan tâm đến tôi sống chết ra sao. Có bao nhiêu tiền cũng vô ích! Không có họ, tôi Lục Tử Kiên vẫn sẽ sống cuộc đời của mình."

Mắt Lục Tử Kiên đỏ hoe, giọng nghẹn ngào, khiến người ta không khỏi xót xa.

Cuối cùng tôi cũng hiểu nút thắt trong lòng Lục Tử Kiên.

Sau khi nghe hết tâm sự của Lục Tử Kiên, tôi đã uống hết hai ly rượu vang.

Đầu tôi bắt đầu choáng váng. Không thể uống thêm nữa.

"Anh không phải muốn nghe bài ru ngủ sao? Để em hát cho, hát xong thì ngủ nhé."

Tôi kéo Lục Tử Kiên lại, đẩy nằm xuống giường và đắp chăn.

Sau đó, tôi bắt đầu lạc vào những giấc mơ đẹp...

16.

Tôi tỉnh dậy với nụ trên môi, thật sự cảm thấy rất thỏa mãn!

Dù sao thì giấc mơ nữ tổng tài bá đạo đấu với chàng trai lạnh lùng đâu phải lúc nào cũng có.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ lại xảy ra lần nữa.

Khi mở mắt ra, tôi phát hiện mình lại nằm cạnh Lục Tử Kiên một cách khó hiểu.

Một tay của tôi còn đặt ngay trên cơ bụng săn chắc của ấy.

Tôi chết trân.

Trời ơi, thật là tuyệt cú mèo! Tôi nuốt nước bọt.

Tối qua xảy ra chuyện gì ? Sao tôi lại nằm đây?

Tôi chẳng nhớ nổi chút nào.

Chắc là tôi quá thèm thuồng thân hình của ấy, không kiềm chế nổi nên mượn rượu liều rồi.

Một suy nghĩ vụt qua trong đầu, tôi giật bắn mình.

Chẳng lẽ giấc mơ đêm qua là sự thật sao?

Trời ơi.

Tôi sắp phát điên rồi.

Phải tranh thủ chưa dậy mà chạy trốn thôi!

17. 

Suốt cả ngày, Lục Tử Kiên vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi cũng quyết định giữ im lặng.

Ngày mai là đêm giao thừa rồi.

Tôi đã mua rất nhiều đồ Tết, bao gồm cả câu đối Tết và giấy dán cửa sổ.

Tôi dự định tổ chức cho Lục Tử Kiên một cái Tết ấm áp và hạnh phúc. Để nhớ mãi không quên.

Buổi sáng khi tôi ra ngoài, tôi nghe thấy Lục Tử Kiện liên tục phát đi phát lại tin nhắn thoại của bố mình.

"Tử Kiên, con đã trưởng thành rồi, cũng nên hiểu thế giới của người lớn. Bố mẹ ly hôn là chuyện bất đắc dĩ, không với con vì sợ con phản đối. Mong con hiểu cho chúng ta. Năm nay qua nhà Thanh Nho ăn Tết đi, đừng giận nữa. Bố đã chuyển thêm 5 vạn NDT vào tài khoản, không đủ thì bố."

Lúc đó, bóng lưng của Lục Tử Kiện trông đơn và buồn bã.

Trong siêu thị lớn.

Xe đẩy của tôi chất đầy đồ Tết, cao hơn cả tôi.

Không biết có phải là ảo giác của tôi không.

Tôi có cảm giác như có đôi mắt đang âm thầm theo dõi mình.

Khi tôi quay lại để tìm kiếm kẻ nghi, xe đẩy bất ngờ va vào một người.

Thật không có văn hóa, mắt mũi đâu hết rồi?

Đó chính là Bạch Thanh Nho, người tôi đã gặp hôm qua.

Tôi chân thành xin lỗi, ấy vẫn không buông tha, cứ khăng khăng cho rằng tôi cố ý.

Cô ấy không cho tôi đi, mắt đỏ lên tuyên bố chủ quyền với tôi.

Cô ta cảnh cáo tôi, đừng tưởng ở nhà Lục Tử Kiên thì nghĩ mình là bà chủ.

Đừng tưởng có chút nhan sắc thì có thể mê hoặc Lục Tử Kiên.

Anh Tử Kiên chỉ đang chơi với tôi thôi, chán sẽ bỏ tôi ngay.

Cô ta còn rằng chuyện hôn nhân của và Lục Tử Kiên đã hai gia đình sắp đặt từ lâu.

Lục Tử Kiên cũng luôn ngầm chấp nhận điều đó.

Nếu tôi biết điều thì nên rời đi hôm nay, tránh để bản thân xấu hổ.

Tôi bật haha.

ta thừa nhận tôi có chút nhan sắc. 

Tôi hất mái tóc đen như mực của mình, dáng vẻ tao nhã, cử chỉ thanh lịch.

Tôi Bạch Thanh Nho bằng ánh mắt khinh bỉ, với giọng điệu ngạo mạn.

"Thật trùng hợp, tôi và Kiên Kiên cũng muốn biến đi. Anh ấy bảo chỉ là con của một người quen biết thôi, chẳng đáng em nữa. Trời ơi, muộn rồi, Kiên Kiên đang đợi tôi về gói sủi cảo cho ăn, còn nhắn tin nhớ tôi nữa, thật không thể rời xa tôi một phút nào."

Tôi chẳng quan tâm ta với Lục Tử Kiên là gì.

Tôi chỉ muốn ta hiểu rằng, đụng đến tôi thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Bạch Thanh Nho tức đến nỗi mặt tái mét, gằn từng chữ: "Cứ đợi đấy, tôi sẽ cho hối hận."

Sau đó ta quay lưng bỏ đi.

Tôi lắc đầu ngao ngán.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...