Tôi Là Cô Gái [...] – Chương 6

18.

Trên đường về nhà, tôi lại có cảm giác bị theo dõi đến rợn người.

Tim tôi đập nhanh, toàn thân như đóng băng.

Đến khi vào khu chung cư, cảm giác bị theo dõi vẫn chưa tan biến.

Tôi cẩn thận lại phía sau, chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng lẩn vào vườn.

Phụ nữ độc thân ra ngoài một mình rất dễ bị kẻ xấu theo dõi.

Bỗng dưng tôi nảy ra ý tưởng, liền hét lớn về phía cổng: "Chồng ơi, mở cửa, tay em mang nhiều đồ!"

Không ngờ Lục Tử Kiên thật sự mở cửa.

Tôi cắn răng chạy vào bên trong.

Khi còn đang hoảng loạn, tôi ngẩng đầu lên thấy Lục Tử Kiên với vẻ mặt lo lắng và khó chịu.

"Sao điện thoại lại không gọi ?"

Tôi lấy điện thoại ra : "Điện thoại hết pin, tắt rồi."

Vì chuyện bị theo dõi mà suốt ngày tôi cứ bồn chồn, trở nên trầm lặng hơn rất nhiều so với thường ngày.

Lục Tử Kiên dường như nhận ra tôi không ổn: "Em bị sao thế?"

Tôi không biết có nên kể cho ấy về việc mình hình như bị theo dõi hay không nữa.

Anh ấy giờ là người mù, bản thân còn khó bảo vệ.

Nhìn thấy đôi mày nhíu chặt của , tôi không tự chủ mà đưa tay xoa nhẹ, trong lòng dâng lên cảm , tôi nhẹ nhàng : "Không có gì đâu, chỉ gặp em Bạch Thanh Nho, cãi nhau với ấy thôi. Nhưng mà em thắng nhé."

"Đừng linh tinh, ấy không phải là em tôi, tôi không quen ta."

19.

Tôi bắt đầu trang trí nhà cửa. Không khí Tết rực rỡ bao trùm. Làm thêm bánh tổ và thịt xông khói, không gian thật ấm cúng.

Lục Tử Kiên không ngừng mỉm . Anh ấy rằng nơi này cuối cùng cũng giống như một ngôi nhà.

Tôi lặng lẽ Lục Tử Kiên rạng rỡ, trong lòng cảm thấy cảm và ấm áp.

Tôi cảm thấy không lâu nữa, đôi mắt của ấy sẽ bình phục.

Đến lúc đó, tôi sẽ có thể rút lui một cách thành công rực rỡ.

Nghĩ đến đây, tôi chợt cảm thấy có chút mất mát.

Buổi tối, tôi chủ hát ru cho Lục Tử Kiên một bài.

Lục Tử Kiếm rất cao hứng:  "Hay là chúng ta ngủ chung đi?"

Tôi đã đánh một trận.

"Đợi đến khi hết Tết, nếu mắt vẫn không khỏi, em sẽ cùng đi khám lại, tìm bác sĩ mắt giỏi nhất, em không tin là không chữa ."

Vừa xong, Lục Tử Kiên liền không nữa. Tôi cảm thấy ấy hình như không muốn chữa mắt lắm nhỉ.

20.
Sáng sớm ngày 30 Tết, đã có người đốt pháo.

Tôi vừa mở mắt ra đã thấy Lục Tử Kiên ngồi trước mặt, ăn mặc chỉnh tề.

Tôi giật mình, cứ tưởng mình lại đi nhầm vào phòng ngủ .

"Hôm nay dậy sớm à?" tôi hỏi.

Lục Tử Kiên ngồi thẳng trên sofa, rất dịu dàng: "Lúc em ngủ hay nghiến răng và ngáy lắm nhé."

Tôi thật muốn phát điên, không còn chút hình tượng nào cả.

Sau đó, tôi nắm tay Lục Tử Kiên, cùng nhau đi siêu thị mua thực phẩm tươi sống và rau.

Anh ấy nhất quyết muốn đi.

Nắm tay ấy vì ấy bị mù.

Nhưng người khác không biết, họ cứ nghĩ chúng tôi đang phát cơm chó.

Anh ấy không giải thích, tôi cũng lười phủ nhận.

Giá cả trong dịp Tết cao ngất ngưởng, Lục Tử Kiên cứ mua mà không nương tay. Tôi thì lúc trả tiền đau lòng muốn chết, dù rõ ràng không phải tiền của tôi.

Trên đường về, tôi lại cảm thấy có ánh mắt đầy nguy hiểm đang dõi theo mình. Nhìn trái phải một hồi mà cũng chả tìm thấy ai khả nghi cả.

"Sao ?" Lục Tử Kiên nhận ra tôi dừng lại bèn hỏi.

"Không có gì, em chỉ đang nghĩ không biết thu ngân có tính sai tiền hay không, haha."

Tôi vẫn chưa kể cho Lục Tử Kiên biết chuyện này. Nhưng để yên tâm hơn, tôi đã llén gửi vị trí nhà cho họ việc ở đồn cảnh sát.

Ghi : "Có một kẻ biến thái cứ theo dõi nhà của em, phải sao đây ?"

Anh họ trả lời: "Bảo của em đóng cửa sổ cho cẩn thận. Ra ngoài không nên đi một mình, tốt nhất là lắp camera trước cửa. Có kẻ khả nghi thì báo cảnh sát rồi trình chứng cứ."

Tôi hỏi Lục Tử Kiên xem trước cửa nhà có camera không.

Anh chung cư cao cấp nào cũng có, rồi hỏi tôi tại sao lại hỏi .

Tôi rằng: “Người xưa hay trộm tết, kẻ trộm sẽ tranh thủ những ngày tết, xe điện mùa này rất dễ bị ăn trộm.”

Khi ra câu này tôi đã quên mất bản thân có cái “miệng quạ"'.

Đúng là họa từ miệng mà ra mà. Giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.

21.

Lúc bốn giờ chiều, Lục Tử Kiên đột ngột nhận một cuộc gọi. Sau khi cúp máy, sắc mặt không tốt lắm.

Anh rằng mình phải ra ngoài một chút.

Tôi cảm thấy chắc chắn có chuyện gấp, liền tháo tạp dề, định đi theo ra ngoài.

Anh mò mẫm vào phòng ngủ, rồi : "Bạch Thanh Nho sẽ đến đón ."

Tôi rất muốn hỏi có trở về ăn bữa tối đón Giao Thừa không. Nhưng câu hỏi đó cuối cùng vẫn không thốt ra .

Nửa giờ sau, Bạch Thanh Nho xuất hiện trước cửa nhà Lục, với tư thế của người chiến thắng, tôi với vẻ kiêu ngạo, giọng điệu đầy châm biếm.

"Chúc mừng năm mới, ăn nhiều một chút nhé, bữa tối Giao Thừa sang trọng thế này không phải năm nào cũng có."

Tôi nhạt đáp lại: "Cô thì nên ăn ít thôi nhé, kẻo béo đến nỗi mẹ cũng không nhận ra ."

"Dù ai bấm chuông cũng đừng để ý, khi về sẽ gọi điện cho em mở cửa."

Lục Tử Kiên vẻ mặt nghiêm túc, vội vã muốn đi, để lại cho tôi một câu rồi quay lưng đi ngay.

Bạch Thanh Nho chỉ có thể tức giận tôi một cái, rồi vội vàng rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...