Tôi Là Cô Gái [...] – Chương 7

22.

Sau khi họ rời đi, lòng tôi cảm thấy trống rỗng.

Tôi đóng hết các cửa sổ lại, dù đây là khu dân cư cao cấp, ở tầng một không đóng thì cảm giác dễ bị kẻ xấu để ý.

Để Lục Tử Kiên có thể kịp ăn bữa tối Giao Thừa nóng hổi, tôi cố kéo dài thời gian, từng chút, từng chút một.

Đến khi chương trình Giao Thừa đã phát sóng, tôi mới hoàn thành xong.

Thế Lục Tử Kiên vẫn chưa về.

Tôi ngồi trên sofa xem tivi, liên tục kiểm tra điện thoại, sợ bỏ lỡ tin nhắn từ .

Đã chín giờ rồi mà Lục Tử Kiên vẫn chưa về.

Mười giờ rồi, vẫn không có tin tức gì.

Tôi mấy lần muốn gọi điện hỏi khi nào về, cuối cùng lại ngần ngại không gọi.

Chắc hẳn có chuyện quan trọng phải xử lý, tốt nhất là không nên phiền.

Mười một giờ, tôi đói đến mức bụng kêu réo. Đành phải ngồi vào bàn, ăn một mình bữa tối Giao Thừa thịnh soạn nhất trong đời mình.

Tôi còn gửi hình bữa tối Giao Thừa cho bè. Tiện thể khoe một chút: “Đừng thèm quá nhé.”

"Haha, bữa tối Giao Thừa quá hoành tráng. Ăn ngon quá đi, haha..."

Tội nghiệp Lục Tử Kiên không thưởng thức bữa tiệc hoành tráng do chính tay tôi . Tiếc cho quá đi.

Tôi ăn no căng, như một người ngốc nghếch nằm lăn qua lăn lại trên sofa. Xem chương trình hài hước thích, như một kẻ ngốc nghếch.

Khi đếm ngược sang năm mới, tôi chắp tay cầu nguyện: "Hy vọng Lục Tử Kiên có thể lấy lại thị lực."

BÙNG~

Ngoài cửa, pháo hoa rực rỡ, tiếng pháo lấp đầy mọi âm thanh.

Tôi vội nhắm mắt lại và cầu thêm một điều: "Thần Tài ơi, xin hãy phù hộ cho con năm sau phát tài, nếu thì cho con một người chồng giàu có và đẹp trai nữa nhé!"

Tôi thậm chí còn không thể nghe tiếng cầu nguyện của mình.

Khi mở mắt ra, tôi phát hiện đèn trong nhà và tivi đều tắt.

Tim tôi thắt lại vì sợ hãi, lập tức quay đầu kiểm tra cửa sổ, cuối cùng vào cửa chống trộm.

Không thì không biết, rồi thì sợ hết hồn.

Có người đang bấm mật mã, màn hình điện tử trên cửa chống trộm đang nhấp nháy.

Tôi nhớ lại lời dặn dò của Lục Tử Kiên lúc đi, cảm thấy da đầu tê dại.

Ngay khi cửa chống trộm mở ra, tôi nhanh chóng lăn mình trốn sau ghế sofa.

23.

Tiếng pháo hoa nổ vang trời, tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân.

Tôi không thể xác định vị trí của đối phương

Tim tôi đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Nếu tôi không xác định vị trí của đối phương, thì chắc chắn họ cũng không biết tôi đang ở đâu.

Quả nhiên, không lâu sau, đối phương bật đèn pin lên. Tia sáng bắt đầu quét khắp phòng khách.

Chết thật, chưa đầy một phút nữa chắc chắn tôi sẽ bị phát hiện.

Lúc này, cách khôn ngoan nhất là gọi cảnh sát hoặc nhờ họ tôi giúp.

Nhưng chỉ cần tôi mở điện thoại, sẽ lập tức bị lộ vị trí.

Làm sao bây giờ?

Khi tôi đang giằng co trong tâm trí, tia sáng đó dừng lại ngay trên người tôi.

Tôi run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra, vội nhắm mắt và giơ tay lên đầu hàng.

"Đại ca à, tôi nghèo lắm, còn đang nợ nần. Nhưng trong nhà có nhiều đồ giá trị, muốn gì cứ lấy đi, tôi không thấy mặt đâu."

"Chết tiệt, sao lại là một con nhóc?" Đối phương tức giận , là giọng của một phụ nữ.

Nghe giọng của ta, có vẻ mục tiêu là Lục Tử Kiên.

"Cô chắc là của thằng nhóc đó chứ gì?" Cô ta , "Bắt cũng ."

Ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào mặt tôi, tôi bị chói mắt, không thấy gì cả.

Nhưng tôi quen thuộc với bố trí của ngôi nhà này hơn ta, xung quanh lại tối, tôi dễ dàng né tránh tầm của ấy.

"Tử Kiên, về rồi à?" tôi hét lên về phía cửa.

Đối phương có vẻ mắc lừa, quay đầu về phía cửa, ánh sáng đèn pin cũng di chuyển theo.

Tôi vứt dép, chạy trốn bằng chân trần.

Nhưng ta nhanh chóng nhận ra bị lừa, khi tôi còn chưa kịp chạy vào phòng ngủ, ánh sáng lại chiếu vào tôi.

"Đứng lại, nếu không thì sẽ chết." Cô ta , "Chúng ta không có thù oán gì, chỉ cần hợp tác, tôi sẽ không ."

Tôi khóc nức nở, quay lưng về phía ta và giơ tay lên: "Tôi đầu hàng."

Cô ta bảo tôi quay người lại, tôi không dám.

"Không ổn đâu, nếu tôi thấy mặt , g.i.ế.c tôi diệt khẩu thì sao." Tôi gượng.

Cô ta rằng mình đã bịt mặt, bảo tôi yên tâm.

Vừa quay người lại, ta đã ném một cây dùi cui điện về phía tôi, bảo tôi tự giật điện mình.

"Trong tay tôi có d.a.o đấy." Cô ta cảnh báo và vung d.a.o lên trước mặt tôi, con d.a.o rất dài.

24.

Trời ạ! Với một đứa sợ chết, sợ đau như tôi, chuyện này khó quá đi.

Tôi cẩn thận nhặt dùi cui điện lên, đầu óc chạy như máy.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

A, sao tôi lại quên mất mình có cái miệng quạ này nhỉ?

"Ơ, cái nút bật ở đâu nhỉ?" Tôi giả vờ không tìm thấy công tắc.

Tôi âm thầm chuẩn bị "thần miệng quạ", rồi bắt chước tác của bà nổi tiếng trên mạng, niệm : "tránh ra..."

Đối phương rõ ràng bị sốc, đứng đơ ra tại chỗ.

Ối, nhầm rồi.

Tôi vội sửa lại: "Chết, chết, chết, c.h.ế.t đi..."

Tôi ác quá rồi!

Không thể trách tôi , tôi chỉ đang tự vệ thôi mà.

Nhưng lạ thật, tôi nguyền rủa cả nửa ngày mà ta chẳng sao cả.

Cuối cùng ta chịu không nổi nữa: "Cô có định giật điện không đây?"

Tôi sắp khóc rồi. Trời ơi, đúng lúc quan trọng sao lại hỏng việc chứ.

"Chết, chết, chết, c.h.ế.t ngay..." Tôi vừa khóc vừa giậm chân, điệu bộ y hệt bà trên mạng.

Bỗng nhiên, rầm một tiếng.

Kệ đồ cổ bên cạnh đổ xuống, đè trúng người phụ nữ mặc đồ đen.

Có trời mới biết lúc đó tôi hạnh phúc đến mức nào.

Không ngờ miệng quạ đen của tôi không chỉ tán nam thần mà còn cứu mạng luôn.

Tôi thật là tuyệt cú mèo mà!

Nhưng cuộc đời đã dạy cho tôi một bài học ngay lập tức. Nguyền rủa người khác không phải điều đúng, ngay giây sau thì bi kịch ập tới.

Một cái kệ khác có lẽ bị rung, đồ trên kệ lắc lư vài cái rồi rơi xuống.

Và nó rơi ngay trúng đầu tôi.

Trời ơi! Đúng là họa vô đơn chí mà!

Tôi thấy hoa mắt, đầu óc quay cuồng, chân mềm nhũn và ngã xuống.

Sau đó thì tôi không nhớ gì nữa.

Nghe tôi ngất đi trong năm giây.

Khi tôi tỉnh lại, Lục Tử Kiên đang ấn vào huyệt nhân trung của tôi, giọng run rẩy gọi tên tôi.

"Vi Vi, đừng sợ, mau tỉnh lại đi."

Bên cạnh có ai đó bật đèn pin điện thoại, nghe giọng như Bối Thanh Nhã: "Cô ấy không phải đã c.h.ế.t chứ? Anh Tử Kiên, phải tin em, em không quen người này đâu, em tuy ghét ấy tuyệt đối không gì phạm pháp."

"Cô ta là bồ nhí của bố tôi, tôi biết ta, báo cảnh sát mau."

Lục Tử Kiên xong, bế tôi lên rồi chạy ra ngoài: "Gọi xe cứu thương mau."

Tôi đang dần tỉnh táo lại. Lục Tử Kiên bế tôi chạy ra khỏi nhà, lao vào thang máy và bấm nút chính xác.

Lúc này tôi đã tỉnh hẳn, ấy không thể tin : "Lục Tử Kiên, mắt khỏi rồi kìa!"

Lục Tử Kiên cứng đờ, đôi mắt sáng tinh khôi chớp chớp, biểu cảm rất vi diệu: "À..."

Anh ấy đột nhiên thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, giọng điệu hết sức phô trương.

"Vi Vi, thấy rồi, chắc chắn đây là sức mạnh của !"

Tôi vùng vẫy xuống đất, đi vòng quanh Lục Tử Kiên, rồi chăm chăm vào mắt ta, nheo mắt dò xét.

"Anh hồi phục thị lực từ khi nào?" Tôi khoanh tay, đánh giá từ trên xuống dưới.

Đồ con sói mưu mô này! Dám lừa tôi.

Lục Tử Kiên gượng, ấy xoa nhẹ chỗ u trên đầu tôi, vẻ mặt đầy nuông chiều.

"Chuyện này để sau nhé? Em về lấy thuốc bôi vết sưng trước đi. Anh còn việc quan trọng phải xử lý, đợi nhé."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...