7
Trước khi kịp nổi đóa, tôi đã nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Hay là… dọn qua đây ở đi?”
Cố Vân Chi lập tức sững người, rồi hơi ngượng ngùng:
“Em… em gì …”
Trời ạ, bên nhau hơn nửa năm rồi mà còn e thẹn thế.
Tôi vòng tay qua cổ , đặt một chùm chìa khóa vào tay .
Cười lệch miệng: “Em có một căn hộ cao cấp gần công ty, muốn chủ nhân của nó không?”
Cố Vân Chi: “… Tổng Giám đốc Thẩm, em như đang bao nuôi .”
Tôi nâng cằm : “Bảo rồi, đừng gọi Tổng Giám đốc Thẩm, gọi là… vợ đại nhân!”
Cố Vân Chi: “Vâng, Tổng Giám đốc Thẩm!”
Tôi: “Gọi vợ đại nhân!!!”
Dưới sức ép của tôi, Cố Vân Chi chuyển vào căn hộ cao cấp đó.
Trước khi dọn đến, chúng tôi lập ba điều quy ước — mỗi người một phòng, chi tiêu sinh hoạt chia đôi, việc nhà chia đôi.
Nhưng khi vừa dọn vào… tôi lộ nguyên hình.
“Đùa à, mỗi người một phòng? Coi thường ai thế?”
Tôi đè xuống giường hôn lấy hôn để, đỏ mặt, dùng tay đẩy tôi theo kiểu “vừa muốn vừa sợ”:
“Không , chúng ta chưa kết hôn!”
Tôi: “Tsk… phiền phức, đàn ông à, đang đòi danh phận với em đấy à?”
Cố Vân Chi: “Anh đang nhắc em, mình nên tìm thời gian đi đăng ký kết hôn.”
Tôi trợn mắt: “Anh cầu hôn chưa mà đòi đăng ký?”
Cố Vân Chi cũng ngẩn ra: “À… tưởng em sẽ chủ chứ.”
Hừ! Đàn ông!
Tôi thừa nhận, bình thường tôi hơi mạnh mẽ.
Nhưng chuyện kết hôn, gì có chuyện con cầu hôn chứ?
Nhìn đôi mắt nai tơ hơi ngây ngô của , tôi thở dài, ôm lấy :
“Rồi rồi, ai mà chẳng là tiểu công chúa chứ?”
“Em chiều , em sẽ cầu hôn, chưa?”
“Anh thích hoa hồng đỏ, trắng, vàng hay lam?”
“Này, đưa tay đây, em đo lại xem cỡ nhẫn có thay đổi không…”
Cố Vân Chi ngượng ngùng, vừa chống cự vừa thuận theo… và chúng tôi lược bỏ 35.000 chữ tiếp theo.
Tôi và Cố Vân Chi đi đăng ký kết hôn, chính thức trở thành con rể nhà tôi.
Vì trông ngoan ngoãn hiền lành nên ba mẹ tôi thích lắm, còn đối xử tốt với hơn cả tôi.
Nhà tôi ai cũng bận, nên chuyện đám cưới dự định từ từ chuẩn bị, đợi khi nào mọi người rảnh mới tổ chức.
Không ngờ trước Tết năm sau, ông bà nội tôi từ quê gọi điện lên.
Nói là đã đính hôn một năm rồi, không tổ chức cưới thì sẽ bị người ta chê.
Ba Cố Vân Chi giàu thế, không thể để nhà “chạy mất”.
Thế là giấc mơ về một đám cưới xa hoa hoành tráng của mẹ tôi, cuối cùng chỉ có thể tổ chức ở quê.
Mẹ tôi trăm lần không muốn.
Bên ngoại tôi, trưởng bối nhiều, con cháu ít, ông bà ngoại tôi mong tôi tổ chức bên đó.
Nghe tin này, họ định bay ngay trong đêm.
Cuối cùng ba tôi quyết: ở quê tổ chức một lần, rồi sang bên ngoại tổ chức một lần nữa. Mẹ tôi mới hài lòng.
Trong đám cưới, ngoài váy cưới là chúng tôi tự chuẩn bị, mọi thứ còn lại đều do ông bà nội và các bác lo liệu.
Ba tôi lắm, riêng với tôi:
“Con , con xem có phải ba không nên giấu họ, hay thật với họ?”
Không ngờ vừa quay đi, bác dâu cả đã gọi ba tôi qua, bảo:
“Đám cưới của con em lần này, nhà chị ứng trước khá nhiều. Lẽ ra nhà em phải lo, vì em không có mặt, nên chị với em lo trước.”
Ý ngầm là… đòi tiền.
Ba tôi hơi ngẩn ra: “Chị dâu, hết bao nhiêu ?”
Bác dâu cả mở miệng: “Hai trăm ngàn!”
Ngọn lửa cảm vừa lóe lên trong lòng ba tôi lập tức tắt ngúm.
Với mấy mâm cỗ mà bác dâu chuẩn bị, tính cả rượu bia, nhiều lắm một bàn cũng chưa tới một ngàn.
Cả đám cưới chưa đầy ba mươi bàn.
Cộng thế nào cũng chẳng ra hai trăm ngàn!
Hơn nữa, con số “hai trăm ngàn” này vốn là cái gai trong lòng ba tôi, nghe xong liền khó chịu.
Thấy ba tôi khó xử, bác dâu cả liếc mắt ra hiệu:
“Ba nó, ý cậu là gì?”
Ba tôi đáp: “Tiền của tôi với Tuệ Phân đều để của hồi môn cho con rồi.”
Bác dâu cả bĩu môi: “Bố chồng con bé giàu thế, hai trăm ngàn có đáng gì?”
“Không có thì xin bố chồng nó!”
Ông thông gia này mà nghe chắc oan ức lắm.
Đừng tưởng tôi không biết — mới về làng, tôi đã khoác áo bông đi hỏi chuyện các bà ở đầu làng.
Hóa ra em họ tôi một mang thai, bên nhà đòi sính lễ hai trăm ngàn, không đưa thì bỏ con, chia tay.
Bác dâu cả tôi đưa đó về chăm, còn là cháu trai.
Cháu trai cưng, bà ấy nhất quyết không bỏ.
Bạn thấy sao?