Tôi Là Nữ Chính [...] – Chương 1

Chương 1

Tôi mất nửa năm để đàm phán thành công một hợp đồng lớn.

Sếp từng hứa chắc nịch, lần này tôi nhất định sẽ thăng chức, tăng lương.

Nhưng đến cuộc họp nhân viên một tuần sau, người thăng chức lại là một sinh viên mới vào ba tháng.

Tôi sững sờ, đầu óc trống rỗng.

Ngay lúc đó, trước mắt tôi như hiện ra từng dòng “bình luận trực tiếp”:

【Aaaa nam chính cưng chiều ghê! Dù đang đương công sở với nữ phụ, từ đây đã bắt đầu lòng với nữ chính rồi! Cơ hội thăng chức tăng lương cũng để dành cho bảo bối nhà người ta.】

【Thật ra nam chính nữ chính ngay từ cái đầu tiên cơ. Đừng thấy mấy tháng qua ta ngủ cùng nữ phụ, thực chất đầu óc toàn nghĩ đến nữ chính, nằm bên nữ phụ cũng chẳng thèm đụng vào, giữ mình vì bảo bối, khổ quá cơ.】

【Nam chính giờ chưa chia tay chỉ vì quá có đạo đức, không nỡ tổn thương nữ phụ thôi. Nhưng về sau khi nữ chính gặp chuyện, ta mới nhận ra đời này không có gì quan trọng bằng nữ chính. Và rồi kết thúc ngọt ngào.】

【Còn nữa nhé, sau khi nam nữ chính đến với nhau là công khai liền. Không như lúc nữ phụ, bảy năm mà chẳng cho nổi cái danh phận, chẳng buồn kết hôn, chết mất. Đúng chuẩn “chồng nhà người ta” mà.】

Tôi trừng mắt người đàn ông đang rạng rỡ trước mặt.

Nữ phụ ác độc?

Được thôi.

Cái vai này, tôi sẽ diễn đến cùng.

“Dù Vi Vi chỉ là người mới, sự nỗ lực của ấy ai cũng thấy rõ. Lần thăng chức này là để khích lệ nhân viên trẻ, những ai chưa chọn cũng hãy tiếp tục cố gắng tốt công việc của mình.”

“Để chúc mừng Vi Vi thăng chức tăng lương, công ty sẽ tổ chức tiệc tại Hào Đình lúc 7 giờ tối nay. Mong mọi người thu xếp thời gian, đúng giờ tham dự.”

Sau khi công bố tin Lý Vi Vi thăng chức, Lục Cảnh Diêu mỉm ấy, còn thì đáp lại bằng một nụ thẹn thùng.

Không ít đồng nghiệp liếc nhau, rồi lại kín đáo về phía tôi, trong ánh mắt lộ ra sự thương .

Tay chân tôi lạnh toát, cả người như hóa đá.

Nỗ lực?

Là chỉ việc ta đi muộn hơn chục lần chỉ trong một tháng, bản kế hoạch chậm trễ cả tuần không xong cuối cùng phải để tôi đứng ra thu dọn tàn cục?

Khích lệ người mới?

Là chỉ việc tôi quần quật suốt 5 năm không nhích lên một bậc, ta lại viện lý do muốn “giấu mối quan hệ để bảo vệ cảm đôi ta” mà bắt tôi nhẫn nhịn?

Đúng lúc tôi đang run lên vì tức giận, một loạt “bình luận” ảo lại xuất hiện trước mắt:

【Mau đi, nam chính lại liếc mắt đưa với nữ chính nữa rồi, ánh mắt dính chặt thế kia, nếu thành đôi thì đúng là điện giật sâu.】

【Nam chính sợ nữ phụ và mấy đồng nghiệp không thăng chức sẽ đố kỵ khó nữ chính, nên mới công khai bênh vực ấy, còn đặc biệt tổ chức tiệc mừng vì ấy. Thật sự là đến mù quáng luôn, đúng là có vợ mới sủng.】

Tôi cắn răng, nén nước mắt mà .

Đúng , lắm.

Tôi và ta là đầu thời đại học, đến nay đã tròn 7 năm.

Sau khi công ty thành lập, ta bảo tôi bắt đầu từ vị trí thấp nhất — và tôi ở đó đúng 5 năm.

Anh ta luôn công ty có quy định nghiêm ngặt, cấm đương chốn công sở. Vì sợ nhân viên nghi ngờ mối quan hệ của chúng tôi, ta muốn tôi “tạm thời chịu thiệt”.

Thế Lý Vi Vi mới đến 3 tháng, chức vụ đã cao hơn tôi.

Có lẽ chính ta cũng không nhận ra, ở nhà thì suốt ngày treo tên ta trên miệng:

“Nhân viên mới này cũng đấy, em dẫn dắt ấy chút nhé, là tiền bối thì nhớ chia sẻ trách nhiệm nhiều hơn.”

Ở công ty, ta nghiêm mặt lạnh lùng, tôi lỡ tay đổ ly cà phê cũng bị mắng thẳng mặt:

“Làm việc cẩn thận một chút, bất cẩn thế thì ăn gì .”

Thế khi Lý Vi Vi mất hợp đồng, khiến công ty chịu tổn thất lớn, ta lại nhỏ nhẹ an ủi riêng, rồi quay sang nghiêm khắc với tôi:

“Vi Vi là do em dẫn dắt, để xảy ra chuyện thế này, em cũng nên xem lại mình.”

Tối hôm kỷ niệm 7 năm nhau, tôi ngồi đợi với hoa và nến trong nhà hàng đến tận nửa đêm.

Cuối cùng chỉ nhận tin nhắn: ta phải tăng ca, không về .

Hôm sau tôi mới biết, ta tăng ca cùng Lý Vi Vi, hai người mệt quá nên đắp chăn ngủ chung trên sofa trong văn phòng.

Anh ta hình như quên rồi…

Quên rằng ngày xưa khi chẳng có gì trong tay, là tôi liều mạng kiếm tiền giúp lập công ty.

Vì thiếu vốn, tôi còn phải vay mượn từ gia đình mình.

Anh từng hứa sẽ cưới tôi.

Lòng người dễ đổi thật.

Hoặc có lẽ, ta chưa từng tôi.

Chỉ là… lợi dụng.

Sau buổi họp, Lục Cảnh Diêu đi ngang qua chỗ tôi, vỗ nhẹ vai tôi, cúi đầu nhỏ:

“Bữa tiệc tối nay, em đứng ra lo liệu đi. Làm cho tốt một chút.”

Chương 2

Tôi chẳng buồn để ý đến ta, chỉ lạnh lùng khẽ trong lòng.

Tối đến, tôi dứt khoát không đi.

【Gì trời? Nữ phụ bị sao thế? Nam chính đã dặn rồi mà cũng dám không đến? Làm công cụ thì thôi, còn bày đặt tủi thân, mất cảm quá.】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...