【Làm nam chính phải ngại muốn chết, đến khách sạn rồi mới phát hiện chưa hề đặt phòng riêng. Nữ chính đứng một bên suýt khóc luôn, nữ phụ đúng là cố tạo ra cảnh này, ác độc thật sự. Nếu không có ta thì nam nữ chính đã hôn nhau trong phòng riêng rồi!】
【May mà nam chính giàu, với khách sạn một tiếng là sắp xếp liền. Còn nữ phụ thì tưởng không có mình là trái đất ngừng quay à? Buồn ghê.】
【Kệ đi, cứ để nữ phụ tiếp tục loạn, sớm muộn gì nam chính cũng chịu hết nổi. Từ đầu đã là vì có lương tâm mới chưa chia tay rồi, còn tưởng mình là nữ chính chắc.】
【Nhìn theo hướng tích cực thì nhờ vụ này mà nam chính dỗ dành nữ chính suốt cả tiếng đồng hồ, phát cẩu lương cũng nhiều đó chứ. Mà tối về chắc chắn nam chính sẽ xử nữ phụ một trận, chờ bị đá ra khỏi nhà đi ha.】
Tôi nhắm mắt lại, không muốn thấy mấy dòng bình luận trôi nổi nữa.
Nhịp thở bắt đầu gấp gáp.
Dù tự nhủ rằng không nên để tâm, sâu trong lòng vẫn nhói lên.
Dù sao… cũng là bảy năm cảm.
Những tháng gần đây, tôi đã dần cảm nhận sự thay đổi ở Lục Cảnh Diêu.
Tôi từng nghi ngờ.
Nhưng cuối cùng, vẫn là niềm tin vào nhiều năm khiến tôi bỏ qua mọi nghi hoặc.
Vậy nên đến khi sự thật phơi bày, sao mà không đau?
Không biết đã bao lâu trôi qua, gối bên cạnh rung lên một cái.
Tôi lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn từ Lý Vi Vi.
“Chị em ơi, chơi thật lòng hay mạo hiểm nè~ Tớ vừa bị chọn mạo hiểm, hôn sếp tụi mình đó nha!”
“Kiểu hôn Pháp ấy, sếp dán sát lấy lưỡi tớ luôn, đau phát khóc mà vẫn thấy sướng, ngượng chết đi ~”
Dưới đó là một đoạn video.
Tôi bấm mở.
Trong video, hai người họ ôm nhau hôn đến triền miên, quấn quýt không dứt. Khi tách ra còn thở dốc, mắt nhau lạc thần, thậm chí nước miếng còn vương thành sợi bạc giữa hai người.
Tim tôi thắt lại từng cơn, nước mắt bất giác tuôn rơi như đứt dây.
Ngay sau đó, Lý Vi Vi lại gửi thêm vài tin nhắn:
“Ôi chết, xin lỗi chị Lan nha, gửi nhầm rồi~”
“Ban đầu định gửi cho thân thôi, chị đừng giận nha~”
Ngón tay tôi siết chặt lấy điện thoại đến trắng bệch.
Gửi nhầm?
Một tháng trước, tôi từng cố bóng gió cho ta biết mối quan hệ giữa tôi và Lục Cảnh Diêu.
Cho dù cả công ty không biết, ta thì chắc chắn phải biết.
Tôi gõ một đoạn dài định đáp trả, đến ngay giây cuối cùng lại dừng lại —
Bây giờ ta dám trắng trợn khiêu khích như thế, chẳng phải vì có Lục Cảnh Diêu chống lưng cho sao?
Dù tôi có phản ứng thế nào, trong mắt người ngoài… cũng chỉ giống như một kẻ hề đang vùng vẫy.
Thay vì đi xử phụ nữ, chi bằng xử thẳng đàn ông.
Chương 3
Lục Cảnh Diêu về nhà gần 12 giờ đêm, sắc mặt u ám.
Anh ta không như thường lệ vào thẳng phòng tắm, mà đứng trước ghế sofa, tôi chằm chằm:
“Cả buổi tối đủ để em tự suy nghĩ rồi, giờ có thể giải thích chưa?”
Thái độ đó…
Như thể giữa chúng tôi chỉ là mối quan hệ cấp trên – cấp dưới.
Tôi bật khẽ, chậm rãi đứng dậy.
Một mùi nước hoa nồng nặc từ người ta phả tới khiến tôi hơi buồn nôn, tôi từng chữ từng chữ rõ:
“Chia tay đi.”
Bình luận ảo như nổ tung.
【Nữ phụ phát điên rồi à? Tình tiết có đi đến đoạn này đâu, hú hồn.】
【Mọi người đoán xem ta thật lòng muốn chia tay không? Tôi đoán 0%. Chắc chỉ muốn mình mẩy để thu hút sự ý của nam chính thôi, ai ngờ càng thế lại càng khiến ta thấy mệt, càng thấy nữ chính dịu dàng đáng .】
【Người ta đồng ý thật thì lại phát điên tiếp cho xem.】
Lục Cảnh Diêu sững lại một giây, sau đó nhíu mày, ánh mắt sáng lạnh tôi:
“Em nghiêm túc đấy à?”
Tôi gật đầu:
“Rất nghiêm túc.”
Anh ta bật khinh bỉ:
“Chỉ vì chuyện bữa tiệc mà giận dỗi, thì em đúng là nhỏ mọn quá rồi đấy.”
“Anh giao cho em là vì tin tưởng em. Em không tốt, cũng đâu có trách mắng gì, mà em lại giận ?”
“Nói thật nhé, hôm nay em khiến mất mặt lắm. Với tư cách là tiền bối, em hành xử chẳng ra sao.”
“Vi Vi chỉ là một bé mới vào, em không cần phải khó dễ đến mức khiến con bé xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Em nghĩ đồng nghiệp trong công ty sẽ nó thế nào?”
Tôi lặng lẽ ta.
“Vậy nên, chia tay đi.”
“Vì em không đủ tốt… không bằng một nhân viên mới vào ba tháng.”
Lục Cảnh Diêu tôi thật lâu, cuối cùng cúi đầu xuống.
Bạn thấy sao?