Tôi Là Nữ Chính [...] – Chương 4

Chương 5

【Ai hiểu cảm giác “cứu rỗi” khi thấy nữ phụ lộ ra vẻ mặt không tin nổi ấy không! Gì chứ? Không tin cũ mà lại tin mới quen ba tháng à? Nhỡ ta ôm hết tiền chạy trốn thì sao?】

【Haha đến đoạn này sướng quá trời, tôi toàn tua đến đây xem! Nam chính đúng là cưng chiều không giới hạn!】

Toàn thân tôi run lẩy bẩy, nước mắt không ngừng rơi.

Lục Cảnh Diêu ngay lập tức kéo Lý Vi Vi ra sau lưng, chắn cho ta:

“Ngoan, ra ngoài trước đi.”

Lý Vi Vi ôm lấy cánh tay, rụt rè bước ra khỏi văn phòng từ sau lưng ta.

Tiếng khóa cửa vang lên.

Tôi không kìm nén nữa.

Gào lên một tiếng đau đớn, tôi vung tay quét sạch tài liệu, cốc trà trên bàn việc của ta xuống đất.

Rồi tôi bắt đầu điên cuồng đập — ghế, bình sứ, tất cả những gì trước mắt.

Lục Cảnh Diêu túm lấy cánh tay tôi:

“Bình tĩnh lại!”

Nước mắt tôi tuôn như vỡ đê, không cách nào dừng lại.

Bình tĩnh?

Bảy năm.

Bảy năm mà chưa từng có lấy một chút niềm tin.

Vậy mà ta lại đem niềm tin đó trao cho một chỉ mới quen ba tháng.

Chưa bàn đến những chuyện khác, công ty này… là tôi cùng ta từng bước xây nên.

Là tâm huyết, là tuổi trẻ, là máu và nước mắt của tôi.

Dựa vào đâu, ta tự tiện giao hết tài liệu mật cho người khác?

Tôi vùng mạnh thoát khỏi vòng tay ta.

Nhưng Lục Cảnh Diêu lại siết lấy tôi, kéo tôi vào lòng.

Anh vuốt mái tóc tôi, dịu dàng dỗ dành:

“Không sao đâu, ổn rồi mà.”

Vòng tay vẫn ấm.

Giọng ấy, vẫn là cái giọng đã từng khiến tôi yên lòng suốt những năm tháng sinh viên.

Tôi nhớ…

Hồi ấy tôi bệnh nặng, dắt tôi đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, ngày đêm túc trực không rời.

Tôi không dậy nổi, mang bữa sáng đặt ngoài cửa sổ ký túc xá.

Túi tiền eo hẹp, vẫn tiết kiệm từng đồng để mua cho tôi vé buổi hòa nhạc tôi thích nhất.

Anh từng : “Sau khi tốt nghiệp, em đi đâu sẽ đi đó. Chúng mình sẽ không bao giờ rời xa nhau.”

Tôi cùng lập nghiệp, từng bị đối tác chuốc rượu, suýt nữa bị nhục.

Anh bất chấp tất cả xông vào phòng, đánh tên đối tác kia, kéo tôi ra ngoài mà không cần bản hợp đồng ấy nữa.

Khi đó, cũng dịu dàng vuốt tóc tôi như thế, :

“Không sao rồi, có ở đây.”

Tối hôm đó tim tôi đập loạn, tôi nghĩ: cả đời này không thể không có .

Nhưng hiện tại…

Tôi chẳng còn cảm giác tim đập nhanh nữa rồi.

Cảm trong tôi dần lắng xuống.

Lục Cảnh Diêu đưa tay vén sợi tóc bết dính trên mặt tôi.

Nước mắt tôi đã khô.

Và trái tim tôi cũng thế.

Hóa ra, trên đời này…

Thật sự chẳng có ai là không thể rời xa.

Rời khỏi ai, cũng vẫn sống thôi.

Chương 6

Có lẽ là vì cảm thấy áy náy.

Từ đêm hôm đó, Lục Cảnh Diêu ngày nào cũng về nhà sớm.

Lúc ngủ, ta cũng không còn nằm cách tôi xa như trước nữa.

Ở công ty, thậm chí còn giữ khoảng cách rõ ràng với Lý Vi Vi.

Nhưng tôi vẫn cảm nhận ta đang đè nén điều gì đó.

Các dòng bình luận ảo vẫn cuồn cuộn hiện lên:

【Tôi rồi mà, nữ phụ chẳng bao giờ thật sự muốn chia tay cả, chỉ là dùng kế “lùi một bước để tiến ba bước” thôi, để độc chiếm nam chính. Giờ thì sao? Câm lặng luôn rồi chứ gì.】

【Nam chính có đạo đức quá cao, không dám mở miệng chia tay, nữ phụ bám vào điểm yếu này nên mới dám tới như thế.】

【Tính ra nam chính vẫn còn hiền đấy. Nếu là tôi thì lúc ta loạn trong văn phòng đã đuổi thẳng ra khỏi công ty rồi.】

【Thôi đi, tôi thấy nam chính cũng chẳng ra gì. Đến giờ vẫn còn lo cho cảm của nữ phụ, còn nữ chính thì sao? Ai lo cho bảo bối của tôi? Mấy hôm nay bảo ăn không vô ngủ không yên là tại ai?】

【Bình tĩnh nào các , nam nữ chính muốn đến với nhau thì phải vượt qua đủ thứ sóng gió. Tình mà thuận buồm xuôi gió thì đâu có đáng giá. Nữ phụ chỉ là một thử thách nho nhỏ thôi, chờ xem đi, sau này ngọt đến rụng răng, người lẫn tiền đều về tay nữ chính hết! ✊】

Có đôi lúc… những bình luận này cũng đúng.

Tôi, tồn tại của tôi, có lẽ trong hành trình đương của Lục Cảnh Diêu và Lý Vi Vi, chỉ là một trang giấy nhỏ chẳng đáng kể.

Chờ hai người họ bên nhau, thì tôi sẽ bị lật sang trang mới một cách nhẹ bẫng.

Tôi đến văn phòng Lục Cảnh Diêu, vì đang mải nghĩ ngợi nên quên gõ cửa.

Thấy tôi bước vào, ánh mắt ta hơi sáng lên, ngay sau đó lại nhanh chóng tối lại, mỏi mệt.

Tim tôi nhói lên một cái, tôi lập tức trấn tĩnh, bình thản :

“Gần đây khu phía tây thành phố đang mời thầu, có muốn cân nhắc không?”

Lục Cảnh Diêu gật đầu:

“Anh đang xem rồi.”

Tôi ngập ngừng một chút:

“Dự án này để em phụ trách đi, tiện thể dẫn Vi Vi theo quen.”

Lục Cảnh Diêu thoáng ngạc nhiên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...