Anh ta cuống quýt:
“Cô ta là sai lầm lớn nhất trong đời ! Nếu không phải ta chủ dụ dỗ, thì sao rơi vào bước đường này!”
Buồn nôn thật.
Nhìn cái dáng vẻ biện bạch đó của Lục Cảnh Diêu, tôi chỉ thấy ghê tởm đến tận cùng.
Nhưng nghĩ lại, cũng chẳng có gì lạ.
Trước kia ta tay trắng, coi tôi là tất cả.
Vừa có chút thành tựu, lập tức biến thành kẻ xem tiền tài và danh vọng là mạng sống.
Lời thề thốt kiểu “vì em mà từ bỏ tất cả”… chẳng qua là phút bốc đồng.
Ai tin mới là kẻ ngốc.
Tôi cong môi, nụ sắc như dao:
“Anh bảo tôi giúp ra ngoài…”
“Vậy đoán xem — ai là người đưa vào trong này?”
Chương 13
Lục Cảnh Diêu trừng to mắt, không thể tin nổi mà tôi.
Chỉ một giây sau, ta nhào lên tấm kính, mặt mày vặn vẹo gào thét:
“Kiều Lan!”
“Cô thật độc ác!!”
Hai nhân viên quản trại lập tức bước tới, mỗi người giữ một bên, kéo ta ra.
Tôi đứng dậy, lặng lẽ bộ dạng phẫn nộ mà bất lực ấy.
Chỉ để lại cho ta một ánh lạnh như băng — rồi quay lưng rời đi.
Mặc cho phía sau, ta gào đến khản giọng.
Bước ra khỏi phòng thăm nuôi, ánh mặt trời ngoài kia rực rỡ đến lạ.
Tôi híp mắt bầu trời xanh thẳm.
Chợt nhận ra — đã rất lâu rồi tôi không còn thấy những dòng bình luận ảo nữa.
Chúng xuất hiện từ đâu, rồi biến mất từ lúc nào, tôi cũng không rõ.
Tôi chỉ biết…
Từ khoảnh khắc tôi quyết định thay đổi,
vai nữ phụ độc ác kia — tôi đã diễn xong rồi.
Còn từ giờ trở đi…
Tôi là nữ chính trong cuộc đời của chính mình.
HẾT
Bạn thấy sao?