05
Ngay ngày đầu tiên, lão độc thân trong làng đã gửi cho tôi một đoạn video quay lén.
Trong video, Hạ Hoài An kéo theo Trần Lan, tay xách nách mang một đống túi lớn túi nhỏ, cuối cùng sau khi đổi mấy chuyến xe thì cũng lết bộ về đến căn nhà cũ nằm giữa vùng quê hẻo lánh.
Rồi, Hạ Hoài An đứng chết trân tại chỗ khi thấy căn nhà trước mặt – một nửa đã sập, cánh cửa thì mở toang, bên trong không có lấy một món đồ nội thất, gạch vụn và tấm ván gỗ vương vãi khắp nơi, mạng nhện chăng kín trần, kính cửa sổ vỡ tan tành.
Ở chỗ này… sao mà ở nổi?
Anh ta còn nhớ rõ, năm mười bảy mười tám tuổi rời nhà, ngôi nhà ấy vẫn còn tốt, đồ đạc đầy đủ, trước cửa còn trồng hoa trồng cỏ. Vậy mà giờ đây, sân thì cỏ dại mọc um tùm, trong nhà chẳng khác gì bãi rác.
Không chỉ ta chết lặng, sắc mặt Trần Lan cũng chuyển xám ngay trong tích tắc. Nghĩ tới chuyện sau này phải sống lâu dài ở cái nơi này, bà ta không nhịn đẩy vai Hạ Hoài An:
"Anh nhà cũ của ấm cúng, thoải mái lắm cơ mà? Cái thứ này á?"
Hạ Hoài An cũng đâu ngờ mọi thứ lại tệ đến thế. Anh ta quanh, thấy người đầu tiên trong làng chính là lão độc thân nọ, liền vội hỏi:
"Cho hỏi, đồ đạc trong nhà tôi đâu hết rồi? Nhà tôi bị trộm sao?"
Lão độc thân phì phèo điếu thuốc, chậm rãi đáp:
"Chục năm trước, ba má cậu lúc rời đi đã sẽ không quay lại nữa, nên đem hết đồ đạc cho dân làng rồi. Kính cửa sổ chắc bị lũ nhóc nghịch ngợm đập bể. Còn mái nhà sập là vì để lâu không sửa, mấy căn nhà cũ trong làng giờ đều thế cả."
Hạ Hoài An vội hỏi:
"Thế ông biết mấy món đồ đó chuyển sang nhà ai không?"
Lão khan:
"Giờ cả làng còn mỗi tôi ở lại, mấy người kia dọn đi hết rồi, ai mà nhớ nổi! Mà nhà này là không ở đâu. Nếu cần, tôi giới thiệu cậu sang nhà của thằng cháu tôi?"
Hạ Hoài An nghĩ đến chuyện muốn sửa lại nhà cũ sẽ tốn một đống tiền – thứ mà hiện giờ ta không có – đành miễn cưỡng đồng ý. Anh ta kéo Trần Lan qua xem ngôi nhà đó.
Nhìn qua thì cũng chỉ là căn nhà cấp bốn, xi măng trơ trụi, nội thất bên trong vừa cũ vừa mục, thậm chí còn bị mốc xanh mốc đỏ.
Nhìn phát chán.
Nhưng vì làng quá hẻo lánh, quanh đó không còn căn nhà nào có thể ở tạm, các nhà khác thì hoang tàn, mục nát tới mức chẳng thể dùng nổi.
Không còn lựa chọn, Hạ Hoài An đành gật đầu hỏi giá.
Lão độc thân chẳng khách sáo:
"Một tháng một triệu hai."
Hạ Hoài An suýt ngã ngửa:
"Ông cướp à? Cái nhà nát này mà đòi tôi một triệu hai?"
Lão nhếch môi:
"Ở thì ở, không ở thì về thành phố mà , năm trăm là có."
Nhưng Hạ Hoài An đã trót lớn tiếng tuyên bố "quy ẩn nơi điền viên", sao có thể lui là lui?
Anh ta sang Trần Lan đang đứng bên, vẻ mặt mất kiên nhẫn thấy rõ, liền vì giữ sĩ diện trước bạch nguyệt quang mà nghiến răng:
"Được rồi!"
Nhưng cái nhà đó đâu phải trả tiền là ở luôn ?
Dọn dẹp, giặt giũ, phơi phóng... tất cả ít nhất phải mất hai ngày mới tạm gọi là có thể ở.
Trước khi dọn xong, hai người đành phải chui vào nhà lão độc thân tá túc tạm.
Nghe quản gia kể, lão độc thân đó là loại lười chảy thây, nhà bừa bộn rác rưởi, mùi hôi thối nồng nặc.
Hai người ở đó hai hôm, quầng thâm dưới mắt sâu thấy rõ.
Thậm chí trong lúc dọn dẹp, vì bị cao huyết áp, Hạ Hoài An còn chóng mặt đến mức suýt ngất.
Thế mà, đến nước đó rồi, ta vẫn chưa từ bỏ giấc mộng quy ẩn điền viên của mình.
Trần Lan có mấy lần đòi về thành phố, than thở rằng cuộc sống quá bất tiện, đều bị Hạ Hoài An dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành qua chuyện.
06
Thế rất nhanh sau đó, vấn đề mới lại ập tới – hai người đó còn phải ăn nữa chứ!
Hạt giống thì mới mua, gà con cũng chưa kịp lớn, còn đống lương thực mang theo cũng nhanh chóng cạn sạch.
Hai người mượn chiếc xe ba bánh của lão độc thân, vất vả đạp suốt một đoạn đường mới tới thị trấn, chỉ đủ tiền mua mười cân gạo. Hạ Hoài An lúc này mới phát hiện ra mình… hết sạch tiền.
Số lương hưu năm ngàn một tháng kia, chỉ vài ngày đã tiêu tán không còn: nào là tiền nhà, đồ dùng sinh hoạt, mấy bộ quần áo mới, cộng thêm đống mỹ phẩm của Trần Lan – chưa hết nửa tháng đã bay sạch.
Trần Lan :
"Hoài An à, hay là chúng ta chín chắn lại một chút, đừng cố chấp nữa, mình quay về thành phố đi! Em quay lại viện dưỡng lão của em, thì về sống với vợ đi."
Trần Lan những năm qua sống ở viện dưỡng lão, do con trai chu cấp. Nhưng từ khi bà ta đòi theo Hạ Hoài An đi ẩn cư, con trai liền cắt đứt tiền viện phí, không thể để tiền của mình nuôi một kẻ ngoài như Hạ Hoài An.
Nghe , Hạ Hoài An tức giận ra mặt:
"Ai là người muốn cùng tôi quy ẩn điền viên? Vì mà tôi bỏ cả gia đình! Giờ quay sang bảo muốn về lại? Đây là phản bội của chúng ta!"
Trần Lan biết mình đuối lý, quả thực không chịu nổi cuộc sống không tiền này.
Nghĩ ngợi một hồi, bà ta nảy ra một ý tưởng “dung hòa”:
"Con trai em nghề quay dựng video, hay là gọi nó tới quay cuộc sống ẩn cư của tụi mình đi! Có tiền thì tụi mình mới thật sự ẩn cư chứ!"
Ban đầu, Hạ Hoài An không đồng ý. Anh ta cho rằng để người ta quay phim cuộc sống của mình thì còn gì là “ẩn cư”? Cảm giác đời tư bị xâm phạm khiến ta thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng nghĩ tới việc nếu không đồng ý, Trần Lan có thể sẽ bỏ đi, Hạ Hoài An sợ mất mặt trước bạch nguyệt quang, đành phải gật đầu đồng ý.
Con trai Trần Lan đúng là có chút bản lĩnh, lập tức đặt đơn truyền thông trên mạng, mở chiến dịch quảng bá cho “cuộc sống điền viên của đôi vợ chồng ẩn cư”.
Bằng kỹ thuật quay dựng chuyên nghiệp, ta biến hai người thành cặp đôi “ thâm như kim cương”, video nào cũng tràn ngập cảnh ngày , đêm nghỉ, nắm tay nhau bên ruộng, bên bếp.
Nhờ ngoại hình còn tạm và không khí ngọt ngào giả tạo, họ nhanh chóng thu hút một lượng fan nhất định – đám người gọi họ là “hình mẫu lý tưởng”.
Khi nhận tin này, tôi chỉ biết bật .
Đây là cái gọi là “quy ẩn điền viên” của ta sao?
Nghe ra thì đúng là buồn chết mất…
Dựng hình tượng, quay dựng kịch bản, dối trá đến tận chân răng, mà thật sự lại kiếm khoản tiền đầu tiên từ cái " vĩ đại" đó.
07
Biết tin tức, Hạ Điềm Điềm liền hỏi tôi:
"Mẹ, có cần con ra mặt bóc trần sự thật không? Cho họ thân bại danh liệt luôn?"
Tôi khẽ lắc đầu:
"Chưa vội. Cứ để họ nhảy nhót thêm vài ngày nữa."
Nhờ tôi không ra tay ngay, nên người thân và bè xung quanh tôi cũng không vội vạch trần hai kẻ kia. Thế là bọn họ cứ tưởng mình yên ổn rồi, sống phây phây trong ảo mộng.
Ban đầu, Hạ Hoài An còn chưa quen khi đứng trước ống kính, mọi phần "kể chuyện " đều do Trần Lan đảm nhiệm – nào là hai người trẻ gặp gỡ thế nào, nhau ra sao. Còn Hạ Hoài An thì chỉ cần đưa lưng quay máy, giả vờ chăm chỉ việc, lâu lâu hái vài quả trái cây “tự nhiên” đút cho Trần Lan.
Nhưng sau khi bắt đầu nhận quảng cáo, thấy tiền chảy về tài khoản như nước, Hạ Hoài An bắt đầu trôi nổi theo làn sóng.
Vì lượt xem, ta không ngần ngại đứng trước ống kính lời thâm :
"Hồi trẻ, tôi nợ ấy quá nhiều. Giờ về ẩn cư là để bù đắp, để ấy sống những ngày tháng hạnh phúc."
Trần Lan thì ngọt ngào gọi ta:
"Ông xã à, có là phúc phận lớn nhất đời em."
Thấy thời cơ chín muồi, tôi cho người vào phòng livestream để bình luận:
【Hai ông bà hạnh phúc thế này, có con cái không ?】
Bạn thấy sao?