Tôi Nghe Được Tiếng [...] – Chương 6

 

30. 

Một lần tăng ca về muộn, chồng tôi đã xong hết việc nhà tồn đọng.  

Tôi vừa khen ấy, vừa cầm cốc nước uống trà.  

Sau đó, tôi phát hiện đáy cốc thủy tinh bị mờ, tiếc rẻ : "Hỏng rồi, hình Stitch của em mất rồi!"  

Anh ấy ngơ ngác hỏi: "Cái gì ?"  

Tôi : "Dưới đáy cốc có hình in màu xanh là sticker, giờ nó phai mất rồi."  

Anh ấy: "Ồ..." [Thì ra không phải là keo, dùng miếng cọ nồi mà cọ mãi không sạch.]  

Tội nghiệp sticker của tôi, mày ra đi đau đớn quá...

 

31. 

Chồng tôi nấu ăn rất ngon nấu canh thì dở tệ. Tôi gọi đó là nước rửa nồi.  

Một lần tôi bị cảm, chỉ muốn uống một chút cháo trắng bình thường.  

Anh ấy chui vào bếp bận rộn suốt hai tiếng.  

Cuối cùng mang ra một bát canh sườn nếp và củ sen, đầy mỡ.  

Anh ấy bảo tôi: "Bổ dưỡng lắm, rất hợp cho người ốm."  

Vì đang bệnh, tôi nổi cáu : "Người ta chỉ muốn ăn chút cháo trắng thôi, sao phải nấu canh? Sao lại bỏ nhiều công sức đến mà cuối cùng lại phiền người ta?"  

Anh ấy kiên nhẫn : "Ngon mà, đã thử rồi, thật đấy." [Ăn mỗi cháo sao đủ dinh dưỡng, không ngon thì đi viện truyền nước, em gầy như rồi.]  

Anh ấy thật sự vừa ấm áp vừa phiền phức...

 

32. 

Một ngày nọ, mẹ chồng tôi gọi video có đứa cháu họ vừa tốt nghiệp, muốn đến ở nhờ vài ngày.  

Tôi chưa kịp gì thì chồng tôi đã vội hỏi: "Con trai hay con ? Con trai đến thì vợ con không tiện, con đến thì con không tiện."  

Mẹ chồng tôi đáp lại: "Ai hỏi con, việc của con đi." Rồi bà giải thích với tôi, đứa cháu chỉ đến ở một đêm vì chuyến bay đến vào lúc khuya, sáng hôm sau đi tìm nhà .  

Thật sự là chỉ hai ngày, tôi nghĩ cũng không sao.  

Chồng tôi lại xen vào: "Mẹ đừng có suốt ngày nhận việc cho con, con bận rộn cả ngày, đâu có thời gian tiếp đãi người khác. Việc này không , không bàn nữa."  

Anh ấy thẳng tay cúp máy. Tôi ngạc nhiên : "Như không đâu!"  

Anh ấy lấy điện thoại và bảo tôi: "Không sao, để với mẹ, em đừng lo."  

[Mẹ thấy em dễ mềm lòng nên mới hỏi em, em không mở cửa cho bất kỳ ai, hôm nay là bà con, ngày mai sẽ là hàng xóm. Nếu không có thì cái nhà này...]  

 

33. 

Tôi phát hiện trên bàn trang điểm có một gói mặt nạ nén đã bị mở.  

Tôi hỏi chồng: "Anh mở ra gì?"  

Anh ấy nghiêm túc phủ nhận: "Anh không mở."  

Tôi nhắc ấy: "Nhà này ngoài em ra thì chỉ có thôi."  

Anh ấy đáp lại: "Vậy chắc là em mở rồi quên." Sau đó, ấy chạy biến đi.  

Tôi đọc suy nghĩ của ấy, chỉ có bốn chữ: [Không phải kẹo sữa.]  

Nhìn kỹ lại, đúng là trên đó có dấu răng.

 

34. 

Tôi kể cho chồng nghe một chuyện vui.  

Có một gợi ý cho chàng trai rằng một bộ phim mới ra rạp rất hay.  

Chàng trai vốn thích , liền gửi cho bản phim lậu chất lượng cao.  

Tôi cảm thán: "Đây là câu chuyện ngây thơ chỉ có ở tuổi trẻ!"  

Chồng tôi đang sửa công tắc, vô hỏi: "Bộ phim đó là phim ngây thơ à?"  

Tôi trừng mắt: "Anh không hề nghe em chuyện."  

Anh ấy oan ức: "Anh có nghe mà." [Nghe rõ mà.]  

Tôi giải thích: "Ý câu chuyện là ta không nên gửi phim lậu, mà phải mời ấy đi xem phim."  

Anh ấy bừng tỉnh: "À." Rồi nghĩ thầm: [Cũng nguyên tắc thật, không xem phim lậu.]

 

35.1 

Tôi không thích nắm tay ấy khi đi dạo, tay ấy ngắn, cổ tay tôi lúc nào cũng phải giơ cao.  

Thời đương, dù tôi cố rút tay ra bao nhiêu lần, ấy vẫn luôn tìm cách nắm lại.  

Giờ thì chúng tôi là vợ chồng lâu năm rồi, tôi cuối cùng có thể tàn nhẫn sự thật.  

Anh ấy ngạc nhiên: "Em không thích à?"  

[Đúng là không biết điều, nắm tay em còn mệt hơn dắt một con husky, ít nhất husky còn không tự nhiên đi lạc vào đường xe.]

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...