Chính lúc này, ấy mới thực sự nở nụ .
Cô ấy hỏi tôi:
“A Trúc, cậu xem, liệu Phó Thừa Bật có nhận ra mà lại mắng mình là tâm địa rắn rết không?”
Tôi không trả lời.
Cô ngước lên bầu trời, như không hề quan tâm:
“Mắng thì mắng thôi, giờ ta nghĩ gì về mình, đã không còn quan trọng nữa.”
Thực tế, Phó Thừa Bật không nổi giận.
Khi đứng trước mặt A Dao, giọng ta rất bình tĩnh.
Anh :
“Em cố sắp xếp buổi phỏng vấn này, nghĩa là em đã biết chuyện của Tầm Hòe rồi. Thôi thì thẳng đi, chúng ta hủy hôn thôi.”
A Dao ngẩng lên :
“Nếu em không đồng ý thì sao?”
Phó Thừa Bật tỏ vẻ khó hiểu:
“Tại sao không? Anh sẵn sàng nhượng bộ về cổ phần của công ty. Trạm Dao, cuộc đính hôn của chúng ta, vốn dĩ chỉ là một sự hợp tác, không phải sao?”
A Dao sững lại, sắc mặt dần tái nhợt, ngơ ngác:
“Ngay từ đầu, đã coi cuộc đính hôn này là một sự hợp tác sao?”
Hóa ra lý do không ngừng trì hoãn ngày cưới là vì chưa bao giờ có ý định cưới .
Hợp tác – đợi ta đủ lông đủ cánh, khi đôi bên đã không còn cần thiết cho nhau, thì cũng là lúc hợp tác chấm dứt.
Không cần phải cảm thấy áy náy.
Anh :
“Ban đầu đồng ý đính hôn chỉ là để đối phó thế mà thôi.”
À, đối phó thế.
Một trái tim chân thành mà A Dao dâng hiến, với ta chỉ là một phương án đối phó.
Có lẽ sắc mặt A Dao quá nhợt nhạt, khiến Phó Thừa Bật hơi ngẩn ra, rồi có phần bất ngờ:
“Làm ăn thì phải tính toán, Trạm Dao. Chuyện này không đúng, đã sẽ bồi thường cho em. Em không , cũng không em, ở bên nhau chỉ khiến cả hai đau khổ mà thôi.”
Trạm Dao bật khi nghe lời ta .
Cứ mỗi câu ta , nụ trên môi lại càng rạng rỡ.
Cho đến khi xong, đã đến lóa mắt.
Cô ấy :
“Nhưng Phó Thừa Bật, nếu bây giờ em với rằng em không hề vô với thì sao?”
Trước đây, từng với tôi rằng không muốn Phó Thừa Bật vì cảm kích mà miễn cưỡng ở bên .
Cô muốn .
“Khi nào ấy mình, mình sẽ kể cho ấy nghe về lần gặp gỡ 12 năm trước của bọn mình. Mình sẽ rằng mình ấy 12 năm, chờ ấy 12 năm, cuối cùng cũng chờ ấy mình. A Trúc, như thế có lãng mạn không?”
“Bọn mình sẽ kết hôn, có hai đứa con, cùng nhau già đi. Khi mình già đến mức không đi nổi nữa, mình sẽ ôm cháu của bọn mình, kể cho chúng nghe câu chuyện của ông bà chúng.”
Bạn thấy sao?