Tôi Nghĩ Mình Có [...] – Chương 21

“Nhưng có một chuyện mà A Dao không muốn với . Nhưng tôi không phải ấy, biết đấy, tôi là người rất sẵn lòng giúp đỡ người khác. Một lời nhắc nhở nhỏ thôi, Tổng giám đốc Phó, nếu tôi là , trước khi đương với Khương Tầm Hòe, tôi sẽ nhờ người kiểm tra kỹ thân thế của ấy.”

“Ví dụ như người bố đang ngồi tù vì lái xe khi say rượu tai nạn chết người của ấy, và ba năm trước, người ông ta đâm chết là ai.”

Đầu dây bên kia im lặng, chỉ có tiếng thở bỗng trở nên nặng nề.

Tôi bật , một nụ đầy thỏa mãn, rồi :

“Anh xem, nếu bố dưới suối vàng biết con trai mình lại con của người đã đâm chết tài xế của mình, liệu ông ấy có muốn bò dậy tìm không?”

Lúc trước, khi tôi và A Dao nhận bức ảnh đó, chúng tôi đã cho người điều tra Khương Tầm Hòe đến tận gốc rễ.

Tôi nhớ mình từng với A Dao:

“Vậy là tốt rồi, không cần cậu ra tay. Chỉ cần để Phó Thừa Bật biết bố ta là ai, hai người đó tự khắc sẽ chia tay.”

Nhưng A Dao, cầm bức ảnh trong tay, ánh mắt mơ màng, hỏi tôi:

“Nếu Phó Thừa Bật biết, ấy nhất định sẽ rất đau lòng, đúng không?”

Cậu xem, lúc nào rồi.

Trong mắt Phó Thừa Bật, ấy là đại tiểu thư nhà họ Trạm độc ác, tâm địa hiểm sâu.

Anh ta A Dao tâm địa rắn rết.

Anh ta :

“Chuyện ăn thôi, Trạm đại tiểu thư Trạm Dao có thừa thủ đoạn, em có thừa thủ đoạn, nên những phản bội và lừa lọc trong thương trường, em hẳn đã quen thuộc rồi, đúng không?

Anh ta đối xử với A Dao như , ấy vẫn thất thần hỏi tôi:

“Nếu Phó Thừa Bật biết, ấy nhất định sẽ rất đau lòng, đúng không?”

Đây chính là Trạm Dao ác độc trong mắt ta.

Nhưng không sao, tôi không phải A Dao.

A Dao sợ ta đau lòng.

Còn tôi thì không.

Anh ta càng đau, tôi càng vui.

Tôi giữ bí mật này, chỉ để chờ khi họ tưởng rằng cuối cùng mình đã vượt qua mọi khó khăn, đạt đích thực, nghĩ rằng mình đã chiến thắng kẻ rắn rết chặn đường là tôi.

Tôi sẽ nhẹ nhàng giáng cho họ đòn chí mạng cuối cùng.

Cứ theo đuổi đi, Phó Thừa Bật.

Tôi và A Dao, chúng tôi mãi mãi chúc phúc cho .

Chỉ là, trước khi của mình, tôi sẽ lấy lại từng thứ mà đã lấy đi từ A Dao.

Anh ấy đau bao nhiêu, tôi sẽ khiến đau bấy nhiêu.

Thật sự rất thỏa mãn.

---

Một năm sau.

Bố của A Dao bị đột quỵ, tôi tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của ông ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...