Quay lại chương 1 :
“Đấy, đó chính là đứa con mà mẹ cưng chiều bao năm nay.”
Tôi liếc người phụ nữ nằm im trên giường bệnh.
Bác sĩ bảo nên chuyện với người đang hôn mê, có thể giúp kích thích não và tỉnh lại sớm hơn.
Thế là tôi ngồi cạnh, lải nhải không ngừng.
Kể hết những ấm ức, khổ sở từ nhỏ đến lớn mà tôi từng trải qua.
Tôi cứ tưởng bản thân đã chai sạn, tưởng mấy chuyện cũ không còn khiến tôi đau lòng nữa.
Vậy mà khi một lần nữa thành lời, tôi lại cảm giác như bị róc da từng lớp, đau đớn như sống lại địa ngục năm xưa.
Nhưng sau nỗi đau ấy, là sự tỉnh ngộ.
Một tuần sau, ba tôi thả khỏi trại tạm giam.
Vừa bước chân vào bệnh viện, việc đầu tiên ông ta là lao đến trước mặt tôi, định tát tôi một cái như thường lệ.
Chương 7
Nhưng giờ, tôi không còn là đứa trẻ để ông ta muốn đánh là đánh nữa.
Tôi dễ dàng né tránh.
Ông ta mất đà, loạng choạng rồi ngã sấp xuống nền bệnh viện.
“Ai da, ai da…” – ông ta rên rỉ đầy đau đớn.
Tôi không nhịn , bật thành tiếng.
Ông ta gượng dậy, nổi điên:
“Mày còn mặt mũi mà à? Chính mày mẹ mày với em mày suýt mất mạng! Nếu không phải tại mày kết giao với cái loại người mất dạy, thì mẹ mày đâu có bị thương nặng như !”
Tôi quay đầu sang Tô Cẩm Kiều – em vẫn im lặng từ nãy đến giờ.
“Là em như sao?”
Dường như ta thực sự đã tự lừa chính mình.
Không còn vẻ chột dạ như hôm trước, ngược lại còn ưỡn ngực, vẻ mặt đầy chính nghĩa.
“Chị ơi, rõ ràng là lỗi của chị. Chị mau xin lỗi ba đi, biết đâu ba sẽ tha thứ cho chị.”
Tôi thất vọng lắc đầu.
“Cứ tưởng em dám dám chịu, không ngờ lại là kẻ hèn nhát.”
Tôi cúi xuống, ghé sát tai mẹ đang hôn mê mà :
“Mẹ xem đứa con mẹ nuông chiều thành cái gì kìa? Đến nhận lỗi còn không dám, đúng là con ruột của hai người.”
Ba tôi thì tay chống hông, tiếp tục chửi mắng tôi không ngừng.
“Mày còn dám đổ lỗi lên đầu Cẩm Kiều? Nó yếu ớt như , ra đường còn không nổi, lấy đâu ra thời gian quen trai? Chỉ có mày, ngày nào cũng đi học chẳng lo học hành, chỉ biết lêu lổng với đám đàn ông mất dạy.”
Phía sau là những lời chửi bới bẩn thỉu, nghe chẳng lọt tai chút nào.
Tôi ngắt lời ông ta:
“Trước tiên lo đóng tiền viện phí đi, lắm cũng chẳng có ích gì.”
Từ lúc mẹ nhập viện đến giờ, tiền thuốc men, viện phí một đồng cũng chưa có ai đóng.
Mấy ngày nay, đến cả cơm tôi cũng phải ăn bằng tiền dành dụm riêng trước đó.
Cẩm Kiều thì khỏi — về đến nhà là trốn biệt như con rùa rụt cổ, gọi điện cũng không nghe, đừng mong đưa tiền.
May mà bệnh viện biết vẫn còn người cha sống sờ sờ, nên vẫn tạm cho khất.
Vậy mà ông ta vẫn như không nghe thấy, đứng đó hét càng lúc càng to, cứ xử như đang ở nhà mình.
Mãi đến khi y tá nghe ồn ào đến nhắc nhở, ông ta mới chịu ngậm miệng, quay lại bộ dạng bình thường.
Trước khi đi đóng viện phí, còn không quên trừng mắt với tôi một cái, rồi lủi thủi đi mất.
Lúc đó, Cẩm Kiều tiến lại gần.
“Rõ ràng hôm đầu gặp A Hoàng, mọi thứ còn rất ổn. Em còn muốn quay lại với hắn. Sao chỉ mới hôm sau, hắn lại muốn em?”
Tôi khẽ lắc đầu, như không hiểu.
Cô ta tôi chằm chằm, mặt trắng bệch như ma.
“Hôm đó A Hoàng em gọi điện cho hắn, bảo không muốn quay lại nữa. Nhưng rõ ràng em đâu có gọi… là chị! Nhất định là chị giả em…”
Chưa kịp hết câu, cảnh sát đã bước vào, ngắt lời ta.
Chương 8
Cô ta lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng lấy lại bình tĩnh.
Con ngốc này cuối cùng cũng hiểu ra rồi.
Đúng , chính tôi là người đã gọi cho A Hoàng.
Nhưng tôi đâu ngờ hắn lại quay ngoắt thái độ như vào ngày hôm sau.
Tôi chỉ muốn rắc rối cho ta một chút thôi.
Tôi thực sự không cố ý.
Cảnh sát bước vào, thông báo:
A Hoàng đã bị bắt.
Hắn khai rằng người của hắn chính là tôi – Triệu Dao Dao.
Tất cả thông tin cá nhân đều trùng khớp với tôi.
Vụ án phải điều tra kỹ lưỡng, mọi thủ tục đều cần xác minh rõ ràng.
Không còn cách nào khác.
Dưới ánh mắt đắc ý của Tô Cẩm Kiều, cảnh sát dẫn tôi đi.
“Mời theo chúng tôi một chuyến.”
Nụ của Cẩm Kiều cứng đờ trên mặt.
Ngay cả ba tôi – người vừa đóng viện phí xong – cũng bị cảnh sát mời về đồn.
Cảnh sát dẫn tôi đến gặp A Hoàng trước. Vừa thấy tôi, hắn lập tức kích .
Còn kể rành rọt với cảnh sát tất cả thông tin của tôi, rõ mồn một.
Tôi thì bình tĩnh hắn, dứt khoát : “Người của không phải tôi.”
“Tình của cũng chẳng sâu đậm gì cho cam, đến cả người thật sự là ai còn không phân biệt nổi.”
Tôi và Cẩm Kiều dù là chị em sinh đôi, vóc dáng có sự khác biệt rõ ràng.
Tôi có gương mặt hồng hào, khỏe mạnh hơn.
Còn ta thì ốm yếu, da dẻ tái nhợt.
Thoạt thì rất giống nhau, chỉ cần để ý kỹ, kể cả là người quen chưa lâu cũng có thể phân biệt .
Vậy mà cái tên tự xưng là “ đến chết đi sống lại” kia lại không phân biệt nổi.
Tôi đã đứng ngay trước mặt, hắn vẫn một mực khẳng định tôi là hắn.
Bạn thấy sao?