Tôi Nhường Một Kiếp [...] – Chương 8

Tôi chẳng buồn nghe tiếp, dứt khoát cúp máy.

Đám lừa đảo này đúng là tìm nhầm đối tượng thật rồi. Tốn bao nhiêu thời gian, công sức phát triển AI giả giọng, cuối cùng lại lãng phí hết.

Tôi yên tâm leo lên giường ngủ.

Nhưng giữa cơn mơ màng, tôi bị lay dậy. Cảm giác bị kéo khỏi giấc ngủ sâu thật sự khó chịu.

Tôi cố gắng mở mắt, chau mày hai kẻ bỗng dưng phát điên – ba mẹ tôi.

Trong mắt họ là thứ cảm tôi chưa từng thấy – sự thương xót.

Thậm chí ánh mắt còn ánh lên nước, như thể tôi thật sự là đứa con mà họ thương nhất trên đời.

“Dao Dao, ba mẹ sai rồi. Từ giờ ba mẹ sẽ đối xử tốt với con, không?”

Chương 10

“Tất cả là lỗi của ba mẹ, mắt mù không ra ai là ngọc ai là đá. Yêu sai người, thương nhầm kẻ. Từ giờ ba mẹ sẽ bù đắp cho con.”

Cơn buồn ngủ mịt mờ trong đầu tôi lập tức tan biến.

Một suy đoán kỳ lạ hiện lên trong đầu tôi: Chẳng lẽ… họ cũng trọng sinh rồi?!

Từ ngày hôm đó, địa vị của tôi và Cẩm Kiều trong nhà hoàn toàn đảo ngược.

Tôi trở thành viên ngọc quý nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Còn Cẩm Kiều thì bị coi như cái gai trong mắt, tai họa trong nhà.

Ba mẹ – những người từng đau xót đến phát khóc chỉ vì ta té xước đầu gối – bây giờ đến cả mấy cái tát mỗi ngày cũng chẳng buồn kiêng dè.

Họ đua nhau lấy lòng tôi, nịnh tôi y hệt như cách từng nuông chiều Cẩm Kiều trước đây.

Tình thân mà tôi từng khao khát đến phát điên… giờ đã thành hiện thực.

Nhưng bây giờ tôi đã thấu cả rồi.

Họ không hề tôi. Không con người tôi, Mà chỉ thân phận phúc tinh mà tôi đại diện.

Vì tôi mang đến cho họ tiền bạc, vận may.

Ngay ngày hôm sau khi họ thay đổi thái độ với tôi, cái cổ phiếu sắp rớt giá mà ba tôi mua… đột nhiên tăng vọt vài điểm.

Họ mừng như bắt vàng. Thái độ càng thêm ra sức chiều chuộng tôi.

Còn với Cẩm Kiều thì hành hạ chẳng khác gì kẻ thù.

Cô ta bắt đầu căm hận tôi, nghĩ rằng tôi đã cướp đi tất cả của mình. Những chiêu trò cũ rích như giả bệnh, nũng nịu đều không còn tác dụng.

Đổi lại chỉ là chửi rủa, đánh đập. Thân thể ta vốn đã yếu ớt, sao chịu nổi liên tục bị hành hạ như thế?

Tôi đã cố can ngăn nhiều lần, họ mới chịu dừng tay.

“Không sao đâu, năm nay con thi không thì năm sau thi lại, ba mẹ sẽ đồng hành với con. Với học lực của con, nhất định sẽ đậu vào một trường đại học thật tốt.”

Đúng là tôi đã bỏ lỡ kỳ thi đại học năm nay.

Nhưng tôi đã tuyển thẳng.

Cho đến khi giấy báo trúng tuyển gửi về nhà, họ mới sững sờ nhận ra — việc tôi có vào phòng thi hay không chẳng còn quan trọng nữa.

Họ nhau gượng, lúng túng ra mặt.

Bởi mấy năm nay họ chẳng hề quan tâm đến thành tích học tập của tôi.

Tâm trí lúc nào cũng đặt hết lên người Cẩm Kiều.

Buổi họp phụ huynh không lần nào tham gia.

Bạn bè và thầy trong trường đều tưởng tôi là trẻ mồ côi.

Ở kiếp trước, tôi biết dù có thi điểm cao, Cẩm Kiều cũng sẽ tìm mọi cách rối, chưa chắc tôi đã đi học đại học.

Vì thế, tôi đã không chọn con đường dễ bị can thiệp là đăng ký nguyện vọng,

Mà nộp đơn xét tuyển thẳng từ sớm.

Tôi họ bằng ánh mắt đầy châm biếm.

“Lúc đầu tôi cũng không định xin xét tuyển thẳng đâu. Nhưng tôi sợ các người sẽ tìm cách cản trở, không cho tôi đi học, còn tôi thì lại nóng lòng muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của các người, nên mới nộp đơn xin.”

“Không ngờ quyết định chuẩn bị trước đó của tôi lại hoàn toàn đúng đắn. Nếu không có suất tuyển thẳng này, e là năm nay tôi thật sự không thể đi học nổi.”

Huống hồ, với bản tính ích kỷ và tham lam của họ, cho dù tôi thi đậu đại học danh tiếng, họ cũng sẽ không cho tôi rời khỏi nhà quá xa — chỉ vì tôi là “phúc tinh” của họ.

Chỉ cần tôi đi xa, họ sẽ không thể tiếp tục hút vận may từ tôi nữa.

Thấy tôi kéo vali chuẩn bị rời đi, họ òa khóc, quỳ lạy van xin tôi ở lại.

“Chỉ cần con ở lại, nhà mình sẽ có tiền. Có tiền rồi thì học hành gì nữa?”

Tôi gạt tay bà ta đang níu lấy tôi, lạnh lùng giơ tay chỉ về phía gương mặt u ám của Cẩm Kiều.

“Ở lại, rồi bị giam cầm cả đời như ta à?”

Có thể họ có chút thân với Cẩm Kiều,

phần lớn vẫn là lợi dụng.

Còn tôi, tôi sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào hoàn cảnh đó.

Tôi không quay đầu lại.

Tôi đi thẳng, từ đó không bao giờ liên lạc với họ nữa.

Về sau, thỉnh thoảng trong tài khoản ngân hàng của tôi lại có tiền chuyển đến một cách âm thầm.

Tôi biết là họ gửi.

Tôi cũng chẳng khách sáo — cứ nhận thôi.

Ai lại từ chối tiền chứ?

Sau này, sức khỏe của Cẩm Kiều cuối cùng cũng không chống chọi nổi dưới những trận đòn roi của ba mẹ.

Cô ta chết đúng năm tôi tốt nghiệp đại học.

Năm năm sau đó, tôi thuận lợi học lên tiến sĩ.

Một hôm, tôi thấy một tin tức trên điện thoại:

“Một người vừa mãn hạn tù vì oán hận cái chết của cũ, đã ra tay sát tàn bạo cha mẹ .”

Tôi gập điện thoại lại.

Tất cả… đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...