8
Công ty không muốn lớn chuyện, giám đốc Lưu mặt đen như than, đành phải móc tiền bồi thường cho tôi.
Nhận khoản n + 1, tôi liền đưa ba mẹ đi ngay chuyến du lịch vòng quanh Tây Bắc!
Hai tuần sau, tôi gặp lại Trịnh Kiều Kiều ở Thanh Hải.
Tôi vừa nghỉ việc, ấy cũng lập tức theo chân nộp đơn từ chức.
“Hồi trước đúng là đầu óc bị úng nước, sao phải chịu cái loại áp bức đó cơ chứ!” — ấy hét vang xuống thung lũng.
Khoảng thời gian này, công ty cũ náo loạn không khác gì sân khấu chính.
Trịnh Kiều Kiều kể cho tôi nghe đầy hứng khởi.
Thật ra từ lâu mọi người đã chán ngán mấy quy định kỳ cục rồi, giờ có tôi mở màn, ai cũng chực chờ không thèm nghiêm túc, chỉ mong bị đuổi để nhận tiền bồi thường.
Cũng có người như Trịnh Kiều Kiều, chẳng thiếu tiền, dứt khoát nộp đơn nghỉ luôn.
Vũ Chấn Hoa tức điên mà chẳng gì , đành ra sức bóc lột đám nhân viên ngoan ngoãn còn sót lại.
Người thì ít mà công việc thì vẫn chất như núi.
Tòa nhà văn phòng sáng đèn suốt đêm, bị ai đó chụp lại đăng lên mạng và bị dân mỉa mai khắp nơi.
Tôi cũng vô lướt thấy tấm ảnh đó.
Chú thích: “Chăm chỉ như trâu ngựa.”
Bình luận thì sôi nổi vô cùng:
“Bạn tôi bên bộ phận kinh doanh ở đây, toàn tăng ca không lương.”
“Tăng ca không lương mà còn hăng như á? Công thần cấp độ max.”
Tôi bỗng nhớ đến mình của kiếp trước.
Chẳng lẽ họ không muốn nghỉ?
Đám lao cày cuốc đó ai mà chẳng muốn thoát khỏi ô vuông văn phòng.
Không phải không muốn đi, mà là không có đường để đi.
Còn tôi giờ đây đã nghĩ thông rồi.
Cùng lắm thì về quê trồng rau chăn gà.
Nhưng mấy ai giữa chốn thành thị bon chen này có thể quay đầu?
Những người mồm to chửi người khác là “cẩu nô tài”, “tay sai tư bản” ấy…
Bọn họ không hiểu áp lực sinh tồn là gì.
Chửi nhân viên không giải quyết vấn đề, gốc rễ vẫn là ở tầng lớp trên.
Tôi mang theo tài liệu đã chuẩn bị sẵn, tung hết lên diễn đàn ẩn danh.
Những trò thao túng của Vũ Chấn Hoa và tuyên ngôn “bố mày là luật” của giám đốc Lưu lập tức sốt toàn mạng.
Câu “Luật lao là cái gì? Công ty là của tao, tao là luật!” bị thành meme lan truyền khắp nơi.
“Woa, thật đấy à? Thật có lãnh đạo kiểu à?”
Đồng nghiệp cũ của tôi cũng nhào vào góp lửa:
“Chuẩn luôn! Tôi vừa mới nghỉ việc từ đó ra.”
“Quốc khánh vừa rồi tăng ca mà có người bị điên thật đấy!”
Cư dân mạng phẫn nộ, thi nhau tag cơ quan lao địa phương:
“Đề nghị điều tra triệt để xem cuối cùng ai mới là người !”
“Thở dài… ở đâu cũng thôi, công ty tôi cũng y hệt, sếp gì là luật, tăng ca không lương đã trở thành văn hóa nội bộ rồi…”
Công ty cũ của tôi — vốn không muốn lớn chuyện — rốt cuộc cũng thành hiện tượng.
Sau quá trình điều tra, công ty cũ bị xử hành chính, bị buộc phải thanh toán toàn bộ tiền lương, tiền tăng ca và các khoản bồi thường còn nợ nhân viên.
Giám đốc Lưu miễn cưỡng livestream xin lỗi, bị chửi đến mức phải tắt sóng trong sự bẽ bàng.
Nghe vì vụ bê bối lần này, công ty mất luôn mấy hợp đồng lớn.
Còn Vũ Chấn Hoa — chuyên gia đổ trách nhiệm — lần này cũng hết trò.
Số tiền cắt xén từ quyền lợi nhân viên trước kia phần lớn đã chui vào túi riêng.
Giờ bị sa thải, còn phải hoàn trả lại toàn bộ.
Nhưng ông ta đã tiêu sạch, không có tiền trả thì sẽ bị kiện, bị giam.
Hoảng sợ quá, ông ta ôm đồ bỏ trốn trong đêm, giờ chẳng biết đang trốn ở xó xỉnh nào.
Lúc này tôi đã đi du lịch thỏa một vòng, rồi bắt đầu công việc ở công ty mới.
Chính là bên đối tác từng hợp tác với công ty cũ — nơi có sếp đánh giá cao tôi, mức lương gấp đôi so với trước.
Sau khi vào , tôi tiếp tục phụ trách việc liên kết dự án với bên công ty cũ.
Trong buổi họp video đầu tiên, tôi thấy ở một góc khuất… là Lưu Tình đang tạp vụ.
Từ khi Vũ Chấn Hoa sụp đổ, không còn ai tin ta là “tiểu thư” gì nữa.
Vị trí của ta cũng rớt thảm .
Đừng đến chức trợ lý giám đốc, đến cái bàn việc cố định ta còn không có.
Ngày ngày chỉ biết in ấn, chạy việc lặt vặt, chân sai vặt đúng nghĩa.
Tất nhiên, trước mặt tôi thì ta đâu có .
Hồi công ty cũ đang náo loạn, ta từng giả vờ quan tâm tôi vài lần.
Tôi đều với ta rằng mình đang về quê trồng rau, không có mạng.
Thế là ta càng dịp tự mãn, cách vài bữa lại nhắn khoe cuộc sống “dân công sở thành thị” của mình.
Thế giờ đây, tôi ngồi ở bàn họp, còn ta ngồi xổm dưới đất chạy việc vặt.
Vừa thấy tôi, ta sững sờ đến mức không kịp “quản lý biểu cảm”.
Bạn thấy sao?