Con tôi bị xâm đến chết, thế lại bị phán định là tự sát.
Bảy lần kháng cáo đều không có kết quả, cuối cùng tôi đã bắt cóc con của Viện trưởng Viện kiểm sát.
Trong phòng livestream, tôi trói con bé vào bàn khám nghiệm tử thi, công khai hét lên với viện kiểm sát:
“Chính tay tôi khám nghiệm rồi, con tôi tuyệt đối không phải tự sát, nó là bị chết!”
“Tôi đã cho các người bảy cơ hội, công khai chứng cứ thật sự và kẻ thủ ác. Mỗi lần bỏ lỡ, tôi sẽ tháo đi một bộ phận trên người con ông!”
Vợ chồng viện trưởng quỳ sụp xuống đất dập đầu liên tục, khóc lóc cầu xin tôi buông tha con họ:
“Chứng cứ cho thấy con đúng là tự sát. Cô đừng loạn nữa, thả con bé ra đi, nó vô tội mà!”
Trong livestream, cư dân mạng ào ào mắng tôi mất nhân tính, vì con chết mà phát điên trút giận lên người vô tội.
Tôi mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của mọi người, lạnh lùng rút dao mổ rạch một đường lên bụng con ông ta.
“Cơ hội không chờ người. Nhanh chóng công khai hung thủ thực sự đi.”
Tôi rất rõ, kẻ con mình lúc này cũng đang dõi theo trong livestream.
1
Nhìn thấy con bị trói trên bàn tử thi, vợ chồng viện trưởng gần như sụp đổ.
“Bác sĩ pháp y Lâm, con là tự sát. Dựa vào cái gì mà bắt cóc con tôi? Nó mới tám tuổi thôi!”
“Cô cũng là mẹ, sao có thể độc ác như ?”
Đám cảnh sát phía sau ông ta khuyên tôi bình tĩnh. Đồng nghiệp cũng năn nỉ tôi đừng chuyện dại dột.
“Tiểu Lâm, tỉnh táo lại đi, đừng đứa trẻ vô tội. Miêu Miêu thật sự là tự sát.”
“Cô là người hiểu luật, đừng hủy hoại tương lai của mình. Miêu Miêu trên trời chắc chắn cũng không muốn thấy thế này.”
“Đúng , thi thể của Miêu Miêu còn nằm trong phòng lạnh chờ đưa về nhà đó!”
Người xem trên mạng cũng thi nhau phụ họa.
“Cô ta có bệnh à? Con chết rồi mà còn dám trút giận lên người khác!”
“Nghe không chịu chấp nhận con tự sát, bảy lần kháng cáo đều bị bác bỏ, chắc định trả thù Thẩm phán Trần rồi!”
“Bảy lần đều thất bại thì chắc chắn con bé tự sát thôi, nếu có hung thủ thì sớm điều tra ra rồi!”
“Con tự sát, mẹ cũng phải xem lại mình đi chứ!”
Họ có lý lẽ của họ, tôi cũng có niềm tin của tôi.
Con tôi tuyệt đối không thể nào tự sát.
Ba tháng trước, con bé vốn dĩ chuẩn bị vào đại học Bắc Kinh đã chết.
Thi thể trần truồng đầy vết bầm vớt từ sông lên.
Vì mối quan hệ đặc biệt giữa tôi và nạn nhân, cục quyết định đổi người pháp y.
Tôi nghĩ giám định pháp y sẽ đòi lại công bằng cho con mình, ai ngờ kết quả lại là tự sát.
Nhưng con bé vốn hoạt bát, lạc quan, sao có thể tự sát chứ?
Tôi nhận lại thi thể, đỏ mắt tự tay giám định, phát hiện con đã bị xâm trước khi chết.
Tôi thu thập chứng cứ, hết lần này đến lần khác kháng cáo xin xét xử lại, lần nào cũng bị bác bỏ.
Đến lần thứ bảy, tôi còn chụp lại vết rách rợn người nơi đó của con bé bằng chứng, vẫn bị gạt bỏ.
Tôi không cam lòng, nên mới bắt cóc con viện trưởng.
Tôi muốn bọn họ phải thốt ra sự thật.
Tôi tiến đến bên cạnh con viện trưởng, lật lật con dao mổ trong tay:
“Tôi rồi, con tôi không hề tự sát!”
“Viện trưởng Trần, tôi đã cho ông cơ hội. Có giữ con hay không là do ông chọn, dao này không có mắt đâu!”
Tôi mãi không quên thái độ hờ hững của ông ta khi bác bỏ lần kháng cáo thứ bảy.
Tôi điên cuồng gào lên:
“Đây đều là chứng cứ tìm trên người con tôi, hoàn toàn đủ cấu thành tội ác! Bảy lần, tôi tự tay giám định bảy lần. Nếu thế còn chưa đủ, các người còn muốn chứng cứ gì nữa?!”
Ông ta chỉ lạnh nhạt liếc tôi một cái, giọng vô đến băng giá:
“Bà Lâm, vì quan hệ mẹ con giữa bà và Lâm Miêu Miêu, những tài liệu này có khả năng do bà cố ý ngụy tạo, không đủ căn cứ để chứng minh hành vi phạm tội.”
Ý ông ta đã quá rõ: tôi có kiện thêm bao nhiêu lần cũng vô ích.
Ngay cả luật sư của tôi cũng bất lực lắc đầu:
“Bác sĩ pháp y Lâm, thôi nhận đi.”
Nhận mệnh sao?
Nhưng chỉ cần nghĩ đến gương mặt con , tôi không thể nào .
Thấy tôi thật sự chuẩn bị ra tay, tất cả đều hít một hơi lạnh.
Bạn thấy sao?