1
Trong đại sảnh, một đứng bên cạnh Lục Đình An.
Cô ấy chính là vị hôn thê trước của : Lê Tư.
Họ là thanh mai trúc mã, ai trong giới của Lục Đình An cũng biết ấy.
Không biết họ đang gì.
Lê Tư đang Lục Đình An đầy cảm.
Còn Lục Đình An lại ấy với nụ nửa miệng.
Khoảnh khắc đó, trên người Lục Đình An toát ra một sự hoang dã.
Anh vốn luôn là người kín đáo, cảm không dễ bộc lộ.
Dù trong những lúc như , cảm của cũng không bao giờ bùng nổ.
Nhưng bây giờ, cảm của lại bộc lộ quá rõ ràng, khiến mắt tôi đau nhói.
Tôi dừng bước.
Nhìn họ một lúc lâu.
Dù Lê Tư đã bỏ trốn ngay trong ngày cưới, khiến trở thành trò cho cả thành phố.
Lục Đình An chưa bao giờ trách ấy.
Tôi chưa gặp người này, đã bị ám ảnh sâu sắc.
Lục Đình An không giải thích, tôi cũng không có cách nào hỏi rõ .
Mấy tháng gần đây, thường xuyên đi công tác.
Anh vì công việc bận rộn.
Có khi nửa tháng, mười ngày không liên lạc với tôi.
Tôi gọi điện cho , chỉ đáp lại một chữ: “Bận.”
Từ những câu trả lời lấp lửng của , tôi biết rằng nhân vật mang tên Lê Tư cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Hôm qua, về sau chuyến công tác, không về nhà.
Sáng nay, cố về nhà để thay một chiếc áo sơ mi cũ.
Chiếc sơ mi đó dù cũ, chất liệu, kiểu dáng và đường may đều là hạng nhất.
Chỉ cần thôi cũng biết nó có giá trị, đầy ý nghĩa.
Từ khi kết hôn, mỗi ngày đều mặc đồ do tôi chọn.
Chỉ hôm nay, không phiền đến tôi.
Bởi vì dưới cổ áo của chiếc áo sơ mi đó, có thêu một chữ “Tư.”
2
Giờ đây, ấy mặc chiếc áo sơ mi trước đây ấy tặng, thêu tên của ấy, và đứng cùng ấy.
Trước mặt tất cả mọi người, ấy công khai bày tỏ ltình cảm với ấy.
Còn tôi, trở thành trò trong mắt mọi người.
Tôi không tiến lên chất vấn.
Thay vì tự chuốc lấy nhục nhã, thà rằng rời đi trong danh dự.
Chỉ là không ngờ, khi quay lưng đi, tôi lại gặp ngay thân của Lê Tư: Tạ Giai Giai.
Tạ Giai Giai đứng chắn trước mặt tôi, khoanh tay trước ngực và :
“Lục Đình An còn ở trong đó, sao lại đi? Sao rồi, thấy tự ti à?”
Tạ Giai Giai là con chó trung thành của Lê Tư, mỗi lần gặp tôi đều phải sủa vài tiếng.
Tôi không thèm một lời, vòng qua ta mà đi.
Tạ Giai Giai vẫn không buông tha, tiếp tục châm chọc:
“Thấy chưa, Lê Tư với Lục Đình An mới là môn đăng hộ đối, trai tài sắc, hoàn toàn không xứng.”
“Xuất thân của chỉ khiến nhà họ Lục thêm xấu hổ mà thôi.”
“Lục Đình An lấy , đơn giản chỉ để kích thích Lê Tư quay về.”
Tôi dừng bước, bực bội : “Tránh ra!”
Tạ Giai Giai không giận, khẩy, mở điện thoại ra, đẩy một tấm ảnh chụp màn hình về phía tôi.
“Đêm trước khi kết hôn, Lục Đình An vẫn còn nhắn tin cho Lê Tư.”
Đoạn hội thoại trên bức ảnh rất ngắn, đủ để tim tôi đau nhói.
Lục Đình An: [Anh sắp kết hôn rồi.]
Lục Đình An: [Em thực sự không cần sao?]
Lục Đình An: [Chỉ cần em quay lại, đám cưới có thể hủy bất cứ lúc nào.]
Lê Tư: [Anh muốn trở thành trò của cả thành phố thêm một lần nữa sao?]
Lục Đình An: [Trò trên đời này nhiều lắm, thêm nữa thì có sao đâu?]
Lê Tư: [Nhưng em đã kết hôn rồi.]
Tạ Giai Giai ngạo nghễ: “Lục Đình An lấy , chỉ vì chị tôi đã kết hôn, nên ấy lấy ai cũng thôi.”
Vừa , ta vừa đánh giá tôi từ đầu đến chân.
Cô ta tặc lưỡi : “Nhìn xem, cả người đều là hình bóng của Lê Tư mà Lục Đình An đã tạo ra.”
“Thậm chí mùi nước hoa cũng giống ấy, nếu tôi là , tôi đã sớm nhảy lầu rồi, sống gì cho nhục.”
Tôi siết chặt đôi tay đang run rẩy.
Kìm nén cảm đang dần vỡ nát.
Khẽ : “Cô không thể trở thành tôi, vì gương mặt này, sẽ không bao giờ có .”
“Cô!”
Tạ Giai Giai giơ tay định đánh tôi.
Tôi tóm lấy cổ tay ta và tát thẳng vào mặt.
“Thay vì đứng đây sủa, chi bằng đi phẫu thuật thẩm mỹ đi. Có lẽ khi Lê Tư lại bỏ rơi Lục Đình An, sẽ có cơ hội đấy.”
Nói xong, tôi bước đi.
Nhưng, chỉ vài bước, Tạ Giai Giai đã ném một xấp ảnh về phía tôi từ phía sau.
“Mấy tháng nay, Lục Đình An luôn ở bên Lê Tư đấy, cả quá khứ lẫn hiện tại, mãi chỉ là một kẻ hề.”
Những tấm ảnh bay qua đầu tôi, rơi vãi khắp nơi.
Một tấm ảnh lướt qua trước mắt tôi.
Lục Đình An và Lê Tư hôn nhau trên con phố tấp nập ở nước ngoài, đằng sau là những ánh đèn neon lấp lánh giờ đây cũng mất đi màu sắc.
Không gian trong khoảnh khắc đó trở nên im lặng đến đáng sợ.
Những hình ảnh hiện ra trước mắt tôi từng khung hình một.
Những cảm bao năm qua, cuối cùng cũng tan vỡ.
Mắt tôi mờ đi trong chốc lát.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
3
Bên ngoài đang mưa.
Giữa mùa đông lạnh giá, nhiệt độ xuống rất thấp.
Cơn mưa càng tăng thêm cái lạnh thấu xương.
Trước cửa biệt thự, cánh cổng đóng chặt.
Bảo vệ tôi một cái, không mở cửa.
Vài giây sau, trên màn hình hiển thị ở cổng hiện lên gương mặt của con trai tôi, Lục Tinh Dã.
“Mẹ à, con đã rồi, nếu mẹ không thể đưa bố về cùng con tổ chức sinh nhật, thì mẹ cũng đừng về nữa.”
Cơn mưa lạnh giá xối thẳng vào người tôi.
Như một con dao, không ngừng xuyên qua từng tế bào trong cơ thể tôi.
Lục Tinh Dã lạnh lùng tôi: “Tại sao con lại có một người mẹ mà cả gia đình đều không thích?”
“Nếu có thể lựa chọn, chắc chắn con sẽ không bao giờ chọn mẹ mẹ của con.”
Cọng rơm cuối cùng đã bị rút đứt.
Cảm sụp đổ hoàn toàn, sự mệt mỏi nhấn chìm tôi trong chớp mắt.
Dường như mọi thứ trở nên không còn quan trọng nữa.
Giữa màn mưa lạnh lẽo, tôi với Lục Tinh Dã: “Mẹ sẽ khiến điều ước của con trở thành hiện thực.”
Tôi đặt tờ đơn ly hôn đã in sẵn vào phòng bảo vệ.
Khi quay lưng rời đi, tôi nghe thấy tiếng Lục Tinh Dã đang nổi giận.
“Mẹ đi đi, dù sao ông bà cũng sắp đến đón con đi tìm bố rồi.”
Tôi không trả lời.
Dù chỉ mới năm tuổi, trí thông minh của nó không hề thấp.
Cậu bé này, từ nhỏ đã thầy gọi là thiên tài.
Nó biết mình đang gì, đang gì.
Trong mắt nó, tôi thật vô dụng.
Bố nó mới là hình mẫu lý tưởng của nó.
Giây phút này, ngoài tiếng mưa rơi rào rạt.
Không ai biết nước mắt tôi nóng đến nhường nào, và trái tim tôi đau đớn ra sao.
4
Đến khách sạn, việc đầu tiên tôi là tắm rửa.
Tôi ném bỏ bộ quần áo giống kiểu của Lê Tư, và rửa sạch mùi nước hoa giống ấy.
Sau khi tắm xong, tôi vào gương, thấy mái tóc xoăn màu hạt dẻ của mình.
Đứng ngắm một hồi lâu.
Sau đó tôi đi đến tiệm cắt tóc, thay đổi thành mái tóc đen thẳng.
Khi bước ra khỏi tiệm, cơn mưa đã tạnh.
Giữa tiếng người nhộn nhịp, tôi một mình lang thang vô định trên những con phố sầm uất.
Cái đêm tôi ở bên Lục Đình An.
Cũng là giữa khung cảnh rực rỡ của cuộc sống nơi phồn hoa.
Anh say rượu, ánh mắt tôi đầy ân ái
Anh cúi xuống ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai: “Em có muốn lấy không?”
Tôi hỏi : “Anh nhận ra em là ai không?”
Anh bóp nhẹ má tôi : “Yên Yên, sao có thể không nhận ra em chứ.”
Tôi ngước vào mắt : “Anh biết em bao lâu rồi?”
Anh không do dự, thốt lên ngay: “Mười năm rồi.”
Khoảnh khắc đó, tim tôi chợt thắt lại.
Mắt tôi đỏ hoe.
Có lẽ không ai hiểu , niềm vui khi một tâm sự chôn giấu suốt mười năm cuối cùng cũng thấy ánh sáng.
Tôi đã nghĩ, trong lòng cuối cùng cũng có tôi.
Nhưng hóa ra, tôi chỉ là một công cụ để khiến người khác tức giận.
Cũng chỉ là một Lê Tư khác mà tạo ra.
Mọi thứ tặng tôi.
Không phải vì tôi thích.
Mà vì Lê Tư mà thích.
Bạn thấy sao?