Tôi Tỏ Tình Lần [...] – Chương 4

Chỉ là cái cớ để kéo dài thời gian, để ta có thể cùng Nguyễn Linh song hành kiếp khác.

Một vị tanh ngọt dâng lên cổ họng, tôi nếm vị máu.

Thì ra… ngay cả một con ma cũng có thể đau lòng đến nôn ra máu.

Và gần như ngay lập tức, tôi đưa ra một quyết định.

Tôi nhớ có lần, đám tiểu quỷ từng buôn chuyện rằng…

Ngoài canh Mạnh Bà khiến linh hồn quên hết chuyện cũ, Mạnh Bà còn biết nấu một loại canh khác — mạnh hơn, độc hơn, và… nguy hiểm hơn.

Nước quên – chuyên trị thất .

Phó Tư Ngôn, từ nay về sau, tôi không bao giờ nữa!

5.

Tôi lần theo ký ức, rẽ trái rẽ phải không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng tìm trà quán của Mạnh Bà trong làn sương mù dày đặc.

Gọi là trà quán, thực ra trông giống như một căn bếp dã chiến ngoài trời.

Vài chiếc nồi đồng khổng lồ đang sôi sùng sục, mùi thuốc đậm đặc và hơi đắng lan tỏa khắp không gian.

Mạnh Bà đang cầm một chiếc muôi gỗ to đùng, ra sức khuấy đều một nồi canh.

“Mạnh Bà.”

Tôi nhẹ giọng gọi.

Nghe tiếng, bà chậm rãi quay lại, đôi mắt đục ngầu lướt qua người tôi như đang đánh giá.

“Cô bé, đến uống canh à?”

Giọng bà khàn khàn, pha chút mệt mỏi của năm tháng dài đằng đẵng nấu thuốc.

Tôi gật đầu, hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh:

“Vâng. Con muốn xin một bát nước quên .”

Động tác khuấy canh của Mạnh Bà bỗng khựng lại.

Đôi mắt tưởng như thấu mọi sự đời của bà, lúc này bỗng ánh lên vẻ rạng rỡ như vừa tìm báu vật.

“Nước quên ?”

Bà lặp lại, trong giọng có chút ngạc nhiên pha lẫn vui mừng không giấu .

“Đứa nhỏ ngoan, cuối cùng con cũng tìm đến đúng nơi rồi!”

Mạnh Bà như bơm thêm năng lượng, đặt muôi lên miệng nồi đánh “cang” một tiếng.

Bà chẳng buồn lau mồ hôi, vội vã chạy vào căn phòng nhỏ phía sau quán.

Chốc lát sau, bà chạy ra, trên tay nâng niu một chiếc bình sứ màu xanh lam nhạt, vừa bằng lòng bàn tay.

Bình sứ ấy xanh thẫm như hồ nước sâu thẳm không thấy đáy.

“Này, đây chính là nước quên .”

Mạnh Bà đưa bình tới trước mặt tôi, gương mặt nhăn nheo nở rộ nụ như hoa.

“Thứ này quý lắm đấy! Chuyên trị những mối đơn phương, mà không , chia ly đau đớn…”

Bà còn định thao thao bất tuyệt kể công dụng thần kỳ của nó, tôi thì không còn tâm trạng để nghe.

Tôi chỉ muốn nhanh chóng nhổ tận gốc Phó Tư Ngôn ra khỏi cuộc đời mình.

Tôi vội vã nhận lấy bình, lạnh mát trong tay.

Không hề chần chừ, tôi rút nút chai ra.

Mạnh Bà vẫn đang hào hứng:

“Loại nước này ấy mà, chỉ cần uống một ngụm nhỏ thôi, đảm bảo hết bệnh ngay! Bao nhiêu với chả thương, bảo đảm quên sạch sành sanh…”

Tôi đã ngửa đầu, đặt miệng bình lên môi.

“Ực ực.”

Chất lỏng mát lạnh trôi xuống cổ họng, mang theo chút ngọt nhẹ thoang thoảng, rồi dần dần chuyển thành vị đắng chát.

Tôi bặm môi nếm thử.

Hương vị… cũng không tệ lắm.

Tôi tiện tay đặt bình rỗng lên bàn đá cạnh đó, phát ra tiếng “cạch” trong trẻo.

Giọng Mạnh Bà chợt ngừng bặt.

Nụ trên mặt bà cũng cứng đờ lại, mắt trợn tròn như chuông đồng.

“Trời đất ơi!”

“Ôi trời ơi trời đất quỷ thần ơi! Con… con uống hết cả bình rồi sao?!”

Bà chỉ tôi, rồi lại chỉ cái bình rỗng, hoảng loạn đi đi lại lại.

“Nước quên này ấy à, chỉ cần uống một hớp nhỏ, một hớp nhỏ xíu thôi là đủ công hiệu rồi!”

“Con cả bình vào bụng, thì đến cha mẹ là ai, bản thân là ai chắc cũng quên sạch mất rồi!”

“Đến con người mình còn quên luôn ấy!”

Tôi nghe thấy tiếng bà cuống cuồng bên tai, đầu óc đã bắt đầu choáng váng.

Mọi thứ lảo đảo như thể tôi vừa nốc cả chục vò rượu mạnh.

Cảnh vật trước mắt xoay tròn, khuôn mặt lo lắng của Mạnh Bà chao đảo, rồi nhân lên hai cái, bốn cái, vô số cái.

Và rồi…

Tối sầm.

Tôi cứ thế ngã thẳng cẳng xuống đất, bụi tung mù mịt.

Ý nghĩ cuối cùng trước khi mất đi ý thức là:

Quên cũng tốt. Càng sạch càng tốt.

Giấc ngủ này kéo dài đến trời đất tối sầm.

Lúc tỉnh lại, trong lòng tôi trống rỗng, lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Khi biết tôi đã tỉnh, Diêm Vương lại cho tôi hai lựa chọn:

“Thứ nhất là đầu thai. Bản vương sẽ sắp xếp cho ngươi một kiếp sau yên ổn, bình an cả đời, không lo nghĩ gì.”

“Thứ hai là ở lại, tiếp tục việc ở địa phủ. Biên chế của ngươi, bản vương vẫn giữ nguyên.”

Không hiểu sao, tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Diêm Vương…

Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi đã có đáp án trong lòng.

“Tôi chọn ở lại.”

Vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên tiếng hoan hô vang dội.

“Hay quá! Đại nhân A Dao ở lại rồi!”

“Vậy là sau này lại cùng đại nhân đi rồi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...