“Nếu ấy muốn diễn, ta sẽ diễn cùng cho trót!”
“Để xem, ấy có thể giả vờ đến khi nào!”
Từ hôm đó, sau khi Phó Tư Ngôn để lại lời đầy giận dữ rồi bỏ đi, cuối cùng tai tôi cũng yên vài ngày.
Bọn tiểu quỷ chắc bị ta dọa sợ, chẳng đứa nào dám nhắc đến ba chữ “Phó Tư Ngôn” trước mặt tôi nữa.
Nhưng cũng chính trong mấy ngày ấy, giữa tôi và Mạnh Bà lại thăng cấp chóng mặt.
Ngày nào bà cũng sai tiểu quỷ đến gọi tôi, lúc đang đun nồi canh bí ẩn nào đó:
“A Dao à, lại đây, ngồi trò chuyện với bà lão này một lúc.”
Quán trà của bà vẫn đặt bên đầu cầu Nại Hà, so với lần trước tôi đến, hình như có phần ấm cúng và sinh hơn.
Có lẽ vì tôi – kẻ “rảnh rỗi chuyên nghiệp” – thường xuyên ghé chơi.
Nhưng những ngày yên bình ấy… chẳng kéo dài bao lâu.
Chính xác thì, chỉ vỏn vẹn ba ngày.
Ngày thứ tư, khi tôi lại đang ngồi trong quán trà của Mạnh Bà, vừa gặm bánh điểm tâm đặc chế của bà vừa nghe chuyện mới nhất về hai tên Hắc Bạch Vô Thường vừa đến náo loạn, thì cái tên dai như đỉa kia lại xuất hiện.
Phó Tư Ngôn vẫn là gương mặt đẹp trai không cảm ấy, chỉ là ánh mắt lần này có thêm vài phần cảm phức tạp mà tôi không thể gọi tên.
Anh ta bước đến trước mặt tôi, hoàn toàn không liếc Mạnh Bà lấy một cái, mà thẳng vào tôi, mở miệng:
“A Dao, lấy .”
“…”
Quả táo trong miệng tôi suýt nữa thì rơi ra ngoài.
“Phụt — khụ khụ khụ!”
Tôi phải uống mấy ngụm nước mới nuốt trôi .
“Này, có hiểu tiếng người không đấy?”
“Tôi không quen biết gì , càng không có ý định cưới .”
Phó Tư Ngôn vẫn không hề dao .
“Ngày mai, tôi sẽ quay lại hỏi em.”
Tôi đã đánh giá thấp sự cố chấp của ta.
Từ hôm đó trở đi, ta thực sự ngày nào cũng đến.
Có hôm tôi còn chưa ra khỏi giường, ta đã đứng trước cửa.
Và lần nào cũng chỉ đúng một câu:
“A Dao, lấy .”
Lâu lâu đổi chút kiểu:
“A Dao, nghĩ xong chưa? Lấy đi.”
“A Dao, cùng đi đầu thai, sẽ cho em một đời bình yên. Lấy nhé.”
Tôi từ ngạc nhiên, đến bực bội, rồi chán nản, cuối cùng là tê liệt cảm .
Sự quấy rối lặp đi lặp lại này khiến tôi phát điên.
Cuối cùng, đến lần thứ 99 ta dùng cái giọng đều đều đó lặp lại câu: “A Dao, lấy .”
Dây thần kinh cuối cùng trong đầu tôi đứt phựt một cái.
“Choang!”
Tiếng chén sứ vỡ tan vang lên giòn tan.
Tôi ném thẳng cái chén Mạnh Bà vừa đưa – trong đó là bát canh mới nấu – xuống đất!
Nước canh bắn tung tóe, mảnh sứ bay tứ phía.
Mạnh Bà giật mình đến mức suýt đánh rơi cả muỗng.
Mấy tiểu quỷ đang lén quanh đó lập tức im bặt, rụt cổ lại.
Tôi bật dậy, ngực phập phồng, chỉ thẳng vào mặt Phó Tư Ngôn, hét lớn:
“Anh bị điên hả?! Cưới cưới cưới! Cưới cái đầu !”
“Tôi bao nhiêu lần rồi?! Tôi không quen biết gì ! Tôi không thích ! Tôi KHÔNG MUỐN cưới !”
“Rốt cuộc bám lấy tôi cái gì?! Anh có hiểu tiếng người không hả?!”
“Tôi ghét ! Rất rất rất ghét ! Làm ơn tránh xa tôi ra!”
Cơn giận dồn nén bao lâu nay cuối cùng cũng nổ tung. Tôi còn cảm thấy cả người đang run lên.
Phó Tư Ngôn dường như cũng bị phản ứng dữ dội của tôi cho choáng váng.
Anh đứng nguyên tại chỗ, lần đầu tiên không vội lên tiếng, chỉ lặng lẽ tôi.
Đôi mắt sâu thẳm ấy đang cuộn trào cảm mãnh liệt, như sóng ngầm tôi không tài nào hiểu .
Một lúc sau, môi mấp máy, giọng khản đặc:
“Em… thực sự ghét đến sao?”
“Phải!” – tôi trả lời dứt khoát không chút do dự.
Không ngờ, vành mắt bỗng đỏ ửng.
Một lúc lâu sau, Phó Tư Ngôn lặng lẽ đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một xấp giấy hơi ngả vàng.
Anh mở những tờ giấy ấy ra, tay khẽ run, đưa tới trước mặt tôi:
“A Dao, những thứ này đi. Em thực sự… không nhớ gì cả sao?”
Tôi cúi đầu.
Bạn thấy sao?