Tôi Trọng Sinh Về [...] – Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước mắt tôi, mọi thứ đều trở nên méo mó và quái đản, như thể chính mình đang rơi vào địa ngục trần gian.

Người chồng vốn luôn nhã nhặn, điềm đạm của tôi giờ đây lại nói ra những lời khiến tôi toàn thân run rẩy. Trong ánh mắt không thể tin nổi của tôi, Cận Tề chỉ do dự trong giây lát.

Người phụ nữ đứng phía sau ta chỉ dịu dàng, u sầu gọi một tiếng: “Tiểu Tề?”, thế là gật đầu, đồng ý với quyết định của cha mình.

“Ba, mọi chuyện… ba quyết định đi.”

Anh quay đầu đi, tránh né ánh mắt tôi, không muốn đối diện.

06

Cứ như vậy, tôi bị cái gọi là “gia đình” ấy đưa về quê của nhà họ Cận.

Khi vừa cưới Cận Tề, tôi đã từng về đó một lần. Sự nghèo khó và hẻo lánh của nơi ấy khiến được nuông chiều từ bé như tôi thầm thề rằng: sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.

Vậy mà bây giờ, tôi lại trở thành một người tàn phế, bị vứt vào một căn nhà gỗ mục nát, không ai đoái hoài. Gió lạnh ùa vào, rét buốt đến tận xương tủy.

Nhưng điều khiến tôi lạnh lòng hơn cả, là sự thật tàn nhẫn được “thông báo” không chút thương xót.

Hóa ra, Cận Trì chính là con riêng của chồng tôi với người đàn bà kia.

Màn “nhận nuôi” năm xưa, chỉ là một âm mưu thấp hèn được sắp đặt tinh vi — để tôi tự nguyện xem nó là con ruột mà dốc hết tâm can nuôi dưỡng.

Và từ lâu, Cận Trì đã sớm nhận lại mẹ ruột. Trong mắt nó, người phụ nữ kia mới là mẹ thật sự.

Tôi nằm bệt dưới đất, khóc nấc lên như phát điên, chửi rủa, tru tréo. Cận Trì chỉ lạnh lùng nhìn tôi với ánh mắt đầy chán ghét, còn người phụ nữ ấy… ánh mắt bà ta tôi suốt đời không thể nào quên.

Một ánh nhìn cao ngạo, thương , như thể đang nhìn một con sâu con kiến đáng thương .

Tôi hoàn toàn sụp đổ.

07

Tôi từng nghĩ mình đã c.h.ế.t trong căn nhà đổ nát đó.

Nhưng khi tỉnh lại, tôi thấy mình mặc một chiếc áo khoác dày, sạch sẽ và ấm áp, tay chân linh hoạt, các đầu ngón tay trắng trẻo, sạch sẽ. Người đi đường nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Tôi đờ đẫn trong giây lát rồi mới dần nhận ra — tôi vẫn còn sống.

Hôm nay là ngày nào?

Tôi lục túi lấy điện thoại, đến mức gãy móng tay khi kéo khóa mà cũng chẳng quan tâm, chỉ chăm nhìn vào màn hình.

Ngày 29 tháng 12 năm 2002.

Tôi sững người nhìn chuỗi con số ấy rồi đột nhiên bật cười, nước mắt cũng chảy dài theo.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-trong-sinh-ve-ngay-nhan-nuoi-dua-con-vo-on-soi-doi-lot-nguoi/chuong-2-quy-ke-bat-dau.html.]

Nếu không phải đoạn đường này quá vắng người, có lẽ người ta đã nghĩ tôi là một kẻ điên — vừa khóc vừa cười giữa mùa đông lạnh giá.

Ngày này… chính là ngày tôi nhặt được Cận Trì trên đường tan .

Ngày 29 tháng 12 — tôi từng lấy nó ngày sinh nhật của nó, đã chuẩn bị sinh nhật suốt hai mươi bốn năm liền.

08

Tiếng khóc xé gan của trẻ sơ sinh đột nhiên vang lên bên tai.

Tôi theo phản xạ định bước tới, chỉ đi được hai bước thì dừng lại, đảo mắt nhìn quanh. Đúng là nơi này.

Nơi tôi từng nhặt được Cận Trì.

Nó nằm ngay gần căn nhà cổ của cha mẹ tôi, khu vực này ngoài cánh đồng hoang thì chẳng có lấy một căn nhà dân. Đây là con đường tắt tôi hay đi về nhà, cũng là nơi tôi từng coi như căn cứ bí mật thời thơ ấu.

Lúc ấy, tôi từng nghĩ: tôi và Cận Trì có duyên với nhau, mới gặp được nhau ở đây.

Nhưng sự thật lại là — chính người chồng tốt của tôi đã cố ý bỏ rơi đứa bé ở đây, chỉ để tôi vô nhặt được nó, từ đó tự nguyện nhận nuôi.

Thì ra, mọi thứ… đã bắt đầu từ đây.

Số phận thật biết trêu ngươi, để tôi quay về đúng điểm khởi đầu, nơi mọi chuyện bắt đầu rẽ sai hướng.

09

Tiếng khóc trẻ sơ sinh lúc này chẳng còn khiến tôi lòng như xưa nữa.

Thậm chí… nghĩ đến người đang khóc giữa trời lạnh kia chính là Cận Trì — tôi chỉ thấy nhẹ nhõm và hả hê.

Trước đây, tôi từng thương nó biết bao.

Nó bệnh, tôi thức trắng đêm chăm sóc. Trời mưa gió, tôi cũng không ngại đưa đón nó đi học. Có lần, khi đón nó tan học trời đột ngột trở lạnh, tôi liền cởi áo khoác cho nó mặc, còn mình bị lạnh đến phát sốt, vẫn cố gượng dậy để đưa nó đi học tiếp vì sợ nó gặp chuyện.

Thật là nực cười.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một đứa trẻ đang được đặt trong chiếc nôi cũ, gào khóc bên vệ đường.

Không một ai khác.

Cận Tề là người thận trọng đến mức sống bên tôi hơn hai mươi năm mà tôi vẫn chẳng hề hay biết gì. Anh ta chắc chắn sẽ không để ai ở gần đây, tránh nghi ngờ.

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...