Khi thân biết tôi đang qua mạng với đỉnh lưu Giang Khuế, ấy hét lên đầy hoảng hốt:
“Giang Khuế đã đóng máy quay phim kín suốt hai tháng rồi, cậu đang ai ?”
Tôi yếu ớt giải thích:
“Ch bọn tớ đã gọi video rồi, thật sự giống y chang nhau…”
Bạn thân tôi hít sâu một hơi:
“AI thay mặt cậu biết không hả?!”
Cuối cùng chấp nhận mình bị lừa, tôi mắng cho tên lừa đảo một trận tơi bời rồi block toàn bộ liên lạc.
Tối hôm đó, Giang Khuế đăng liền hơn chục bài weibo:
【Rốt cuộc là con nhỏ tra nữ nào lừa đến mức tôi không còn nổi cái quần xịp hả!】
【Một người cao to uy mãnh như tôi mà khóc y như cái ấm nước sôi!】
…
【Hay là tôi bỏ tiền, cậu quay lại lừa ấy thêm lần nữa đi…】
【Nam dâu nữ dâu gì cũng , quan trọng là cậu quay lại trước đã, tôi nghe chuyện của hai người đến lần thứ tám mươi hai rồi đấy…】
Và rồi, tôi cuối cùng cũng biết — đỉnh lưu Giang Khuế có một người song sinh tên là Giang Hành Dã.
1
Trên kênh đồng thành, tôi cờ lướt thấy một “nam Bồ Tát” — ngực nở, eo thon, tám múi bụng đầy đủ không thiếu thứ gì, đặc biệt là nốt ruồi đỏ bên cạnh điểm hồng càng khiến người ta mềm nhũn cả chân.
Tôi mừng rỡ như bắt vàng, lập tức nhấn vào trang cá nhân của . Khác hẳn với những hot boy đăng clip gợi cảm thường thấy, tài khoản này không có một người theo dõi hay theo dõi ai, góc quay lại chính xác đến mức có chút… tà mị.
Tôi như phát cuồng, ăn ngấu nghiến từng video, tải về từng cái để chuẩn bị thưởng thức đi thưởng thức lại.
Cho đến khi thấy một video lộ nửa gương mặt, càng lúc càng quen.
Tôi nhớ lại nam chính trong bộ phim đang cày đêm qua — Giang Khuế — càng càng giống!
Tôi lập tức vào Weibo xem IP của Giang Khuế, trời đất ơi, trùng khớp với “nam Bồ Tát” kia y như đúc.
Gì mà vận cứt chó thế này!
Tôi mà lại phát hiện ra tài khoản phụ của đỉnh lưu Giang Khuế!
Chỉ là, còn chưa kịp lưu hết video thì tài khoản có tên 【YE】 đã chuyển sang chế độ riêng tư.
Quá rõ ràng rồi còn gì!
Tôi thăm dò gửi lời xin theo dõi.
Anh ta lập tức nhắn lại một dấu hỏi chấm.
Cả đời thông minh của tôi đều dồn hết vào khoảnh khắc này:
【Chào , tôi là kiểm duyệt viên hình thể. Tôi cảm thấy phương pháp tập luyện của có điểm chưa chuẩn, nên muốn thảo luận với một chút.】
Không ngờ ta trả lời ngay:
【Cô cũng thấy ngực tôi to quá à?】
To cái gì mà to — đàn ông ngực nở là số hưởng!
Ngực càng to, phụ nữ càng toe toét.
Anh ta :
【Tôi đã thử nhiều cách rồi, ngực vẫn không nhỏ lại .】
Tôi vừa đã thấy vui rồi — thì ra là một cún con tự ti.
Tôi trả lời:
【Theo cảm quan của tôi thì tỷ lệ cơ thể thật sự hoàn hảo. Ai ngực to chứ? Ngực thế này mới gọi là tuyệt. Mà nhắc đến “tuyệt” thì…】
Chỉ tiếc là lúc ấy, vẫn còn là một cậu trai trong sáng, hoàn toàn không hiểu ẩn ý của “người có học” như tôi.
2
Thế là, tôi trở thành người duy nhất tài khoản phụ của “Giang Khuế” follow lại.
Mỗi ngày đều có thể thấy ảnh check-in tập gym của ấy.
Nhưng từ sau khi tôi theo dõi, ảnh nào ảnh nấy đều kín mít như xác ướp.
Cho đến khi xem đủ một tháng ảnh tập thể hình chán muốn chết, tôi không nhịn nổi nữa, bèn nhắn tin riêng cho ấy:
【Thanh minh mưa bụi rơi rơi, người qua đường lặng lẽ như hồn sắp đứt. Nhớ về cuộc đời gian truân của cụ cố tổ, tiểu nữ đây không kìm nước mắt. Nên… có thể gửi em vài tấm ảnh cơ bụng không? Thời cụ cố khổ quá, chưa từng thấy hàng thế này, để em in ra đốt gửi qua cho cụ.】
Anh ấy trả lời bằng… sáu dấu chấm.
Nhưng sau đó lại thật sự gửi qua vài tấm ảnh cơ bụng — vai rộng, da trắng lạnh, xương quai xanh rõ ràng, cơ ngực căng đầy, cơ bụng rắn chắc, đường gân trên tay gợi cảm đến mức khiến tôi choáng váng.
Khóe môi tôi như muốn bay lên trời, vội lưu lại từng tấm một.
Chết tiệt, một đất nước công nghệ hàng đầu như nước tôi mà vẫn chưa phát minh ra cảm giác chạm xuyên màn hình!
Tiếp với ta một thời gian, tôi phát hiện quả thật có tiềm năng “nam Bồ Tát”, ai cầu cũng ứng.
Vậy nên thỉnh thoảng, tôi lại gửi vài lời lẽ mùi mẫn nửa nửa thật:
Tôi:
【Thật ra em là đứa trẻ vùng cao, cờ học vẽ, ba đời nâng đỡ mới đỗ học viện mỹ thuật. Nhưng khổ nỗi túng thiếu, chẳng đủ tiền người mẫu khỏa thân, ân nhân ơi, có thể giúp em không?】
Anh:
【Em mới bảo mình là chủ shop Taobao, nhờ tôi mẫu thử sơ mi mà?!】
Có cả dấu chấm than rồi, chắc là tức thật.
Trước đó tôi gửi cho một chiếc sơ mi mỏng như cánh ve, nhờ thử và đánh giá.
Sau khi nhận , chất lượng không tốt, cảm giác chỉ kéo nhẹ là rách.
Thế là tôi dụ quay clip xé áo — mà lúc ấy vừa tập gym xong, tắm rửa sạch sẽ, da còn lấm tấm giọt nước, tràn đầy sức hút.
Thân hình như , không khai thác thì phí, thế là tôi lần lượt gửi thêm đồ xuyên thấu, áo xích bạc, áo lưới đính ngọc trai…
Thậm chí còn hướng dẫn cả cách setup ánh sáng và chụp ảnh.
Đúng là một phen mãn nhãn.
Tôi gửi lại cho một icon 【lau mồ hôi】.
Anh đáp:
【Tôi sẽ không gửi ảnh cơ bụng nữa đâu!】
Tôi vừa thấy, mắt trợn tròn, cắn dở cái đùi gà cũng thấy chẳng ngon nữa.
Lời dỗ dành tuôn ra như phản xạ tự nhiên:
【Sao thế bảo bối? Ai chọc giận à?】
Tôi thấy trạng thái “đang nhập tin nhắn” của kéo dài suốt mười phút, cuối cùng khung chat lại trở về yên tĩnh.
Xong rồi… chơi lố rồi.
Rời xa ấy, tôi biết tìm đâu ra một chàng cơ bụng chất lượng cao, lại chiều tôi mọi điều?
Suy nghĩ hai giây, tôi gọi hẳn một cuộc thoại thoại bằng giọng.
Dù sao nghề thật sự của tôi là diễn viên lồng tiếng cho radio kịch, trong ngành nổi tiếng với giọng “nghe là tê chân”.
Sau tiếng tút kéo dài, cuối cùng ấy cũng bắt máy.
“Tức giận rồi à, bảo bối?”
“Không… không có… chỉ là…”
Giọng lắp bắp còn nghe rõ là đang nghẹn họng.
Có trò vui rồi.
Tôi thầm hí hửng, nhẹ nhàng dụ dỗ:
“Thế có thể em biết vì sao không? Em không có ý gì khác, chỉ là thật lòng ngưỡng mộ cơ bụng của thôi. Tập đẹp như mà cứ giấu dưới lớp áo thì ai biết mồ hôi và nỗ lực của chứ?”
“Anh không biết đâu, cơ bụng của , đối với em là một sự cứu rỗi thật sự đó.”
Anh im lặng một lúc mới kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Hóa ra là hôm qua điện thoại bị hỏng, đem đi sửa. Hôm nay đến lấy máy, bị ông chủ tiệm với ánh mắt rất kỳ lạ.
Ban đầu cũng không để tâm.
Anh đã rời khỏi tiệm, nhớ ra dây sạc bị chó husky của sư huynh cắn đứt, nên quay lại mua cái mới.
Vừa quay lại thì nghe thấy ông chủ đang chuyện với người khác:
“Cái cậu hồi nãy đến sửa điện thoại ấy, là biết ‘trai bao’ rồi. Mấy người không thấy mấy cái ảnh trong máy cậu ta đâu, chậc chậc chậc…”
“Có tay có chân không đi ăn đàng hoàng, lại đi trai bao, chẳng còn liêm sỉ đàn ông gì hết.”
…
Giọng có phần ấm ức:
“Hạ Hạ… họ giống như đi… bán thân ấy.
“Em phải chịu trách nhiệm với đó.
3
“Chịu trách nhiệm đó, phải chịu trách nhiệm cho đàng hoàng đấy!”
Anh ho nhẹ hai tiếng, cố ra vẻ không để tâm:
“Vậy quan hệ của chúng ta bây giờ là gì nhỉ?”
Tôi nhướng mày khẽ:
“Thì là người chứ còn gì~”
Tôi chỉ mất đúng 0 giây để chấp nhận sự thật rằng mình có một trai cao 1m89, body tám múi siêu phẩm.
Bắt đầu đương xong, tôi càng không buồn giả vờ nữa, phát huy triệt để thân phận “con nhỏ háu sắc” của mình.
Thậm chí còn dụ dỗ ấy một buổi livestream trong phòng tắm.
Đang trong giai đoạn cuồng si mê, chúng tôi gọi điện thâu đêm suốt sáng.
Cho đến khi tuần sau phải ra nước ngoài học trao đổi, lệch múi giờ với trong nước, nên hai đứa mới không thể thân thiết suốt ngày như trước.
Nhưng mỗi ngày, tôi vẫn đều đặn nhận tin nhắn “chào buổi sáng” và “chúc ngủ ngon” từ .
Rảnh rỗi không có gì , tôi lôi vài bộ phim mà Giang Khuế từng đóng ra xem.
Mặt vẫn đẹp như xưa, dáng người trong phim dường như gầy hơn hẳn mấy bức ảnh tự chụp.
Bạn thấy sao?