26
Lưu Phù không đợi Hà Thần Phụng trở về.
“Chị dâu, chỉ huy tạm thời nhận nhiệm vụ, ấy chị không cần đi ăn nữa.” Cận vệ vội vã đến báo cho Lưu Phù.
Lưu Phù trầm ngâm: “Đột ngột sao?”
Cận vệ cau mày: “Em cũng không rõ, chỉ biết mệnh lệnh là .”
Đúng vào thời điểm then chốt lại điều Hà Thần Phụng đi, Lưu Phù thật sự muốn xem Hà Hoài Phương định gì.
“Không sao, tôi sẽ đi.”
Vừa , Lưu Phù vừa bước ra khỏi cửa.
Nhà hàng quốc doanh cách doanh trại vẫn còn một đoạn.
Trên đường đi, lại gặp Lương Thời Trạch, người đàn ông vẻ mặt đầy lo lắng: “Chu Duyệt Nhiễm có đến tìm em không?”
Lưu Phù ngơ ngác: “Cô ta tìm em gì? Cô ta còn hận em không chết kìa.”
Lương Thời Trạch nghẹn lời “Cô ta mất tích rồi, từ tối qua đến giờ không thấy đâu. Cô ta là đi tìm em.”
Lưu Phù thấy buồn : “Vậy nên nghĩ là em đã gì tổn ta sao?”
Lương Thời Trạch im lặng: “Anh không có ý đó.”
“Vậy có ý gì? Chẳng lẽ nghĩ em cũng giống như Chu Duyệt Nhiễm, gì cũng phải trả đũa lại chắc?”
“Anh quên rồi sao, em đã sớm không muốn dính dáng gì đến đám người các rồi!”
Lưu Phù chẳng nể nang gì.
Lương Thời Trạch lắc đầu: “Anh không có ý đó, chỉ sợ ta em!”
Nghe , Lưu Phù khựng lại.
Lương Thời Trạch trông không giống đang dối, thêm nữa là vẻ kỳ lạ hôm qua của Hà Hoài Phương.
Giờ lại biết Chu Duyệt Nhiễm cũng đến đây.
Nghĩ tới đây, Lương Thời Trạch đầy nghiêm túc: “Ý là gì?”
Lương Thời Trạch lắc đầu: “Anh cũng không rõ, chỉ là linh cảm.”
Lưu Phù thấy vô lý.
“Nếu đây là chiêu trò quấn lấy em thì có thể dừng lại rồi.”
“Giờ em là vợ của Hà Thần Phụng, sẽ không còn bất kỳ liên quan gì đến nữa.”
Dù có chiêu trò gì, cũng không muốn dính dáng đến Lương Thời Trạch nữa.
“Dĩ nhiên, giữa chúng ta vốn dĩ đã chẳng còn liên quan gì rồi.”
Ba câu của Lưu Phù khiến Lương Thời Trạch không thể phản bác.
Anh ta vẫn không yên tâm: “A Phù, nghe đã!”
Anh vẫn không cam lòng, tiếp tục đi theo.
Chu Duyệt Nhiễm ra tay tàn độc, không muốn để Lưu Phù dính líu đến ta nữa.
“Em đang đi đâu ?”
Lưu Phù thấy quá phiền phức.
“Nếu còn thế này, em sẽ báo công an đấy!”
“Em biết rất quý trọng chức vụ của mình mà, nếu tiếp tục loạn, em không ngại cá chết lưới rách đâu!”
Lời tuyệt của Lưu Phù khiến tim Lương Thời Trạch đau nhói.
Cuối cùng chỉ có thể đứng yên tại chỗ, người con ấy rời đi.
Không , phải tìm Chu Duyệt Nhiễm trước đã.
Nhà hàng quốc doanh.
Khi Lưu Phù đến nơi, Hà Hoài Phương đã đứng đợi ở cửa.
Nhìn thấy , Hà Hoài Phương vui vẻ chạy đến: “Chị dâu, cuối cùng chị cũng đến rồi!”
Lưu Phù đáp nhẹ: “Ừm.”
Còn nhiệt hơn cả hôm qua xem ra thật sự đã chuẩn bị kế hoạch để giăng bẫy .
“Vào mau, món ăn đã gọi xong hết rồi.” Hà Hoài Phương vừa vừa kéo tay vào trong.
Lưu Phù cảnh giác ta, rút tay mình ra: “Tôi khuyên đừng giở trò, tôi không phải đồ ngốc!”
Hà Hoài Phương nghẹn lời: “Yên tâm đi, hôm nay là ngày quan trọng để tôi chuộc lỗi mà.”
Lời thì , vừa bước vào trong.
Lưu Phù đã thấy Chu Duyệt Nhiễm đang ngồi trong phòng riêng.
“Chậc, bây giờ người ta đã bám cái đùi to hơn, gặp mặt cũng khó đấy nhỉ!”
Chu Duyệt Nhiễm thở dài, thẳng vào .
Vẻ khó chịu và ghen tỵ trong lời của Chu Duyệt Nhiễm thể hiện rõ trên gương mặt.
Lưu Phù dường như đã đoán : “Vậy ra là hai người các gọi tôi đến?”
Chẳng trách Lương Thời Trạch lại khuyên mình đừng đi, chắc là ta đã biết gì đó, chỉ là chưa rõ cụ thể.
Thấy Lưu Phù không hề bất ngờ, cả hai người đều sững lại.
Hai người họ nhau đầy toan tính.
Chu Duyệt Nhiễm định lên tiếng.
Lưu Phù lập tức cắt lời: “Nếu hai người gọi tôi đến chỉ để khuyên tôi rời xa người đàn ông trong miệng các người, thì thôi dẹp ý định đó đi.”
“Các người luôn tôi cướp đàn ông của các người, có bao giờ nghĩ đến khả năng, tôi chưa từng muốn cướp ai cả không?”
Thái độ thản nhiên của Lưu Phù khiến hai người kia nghiến răng ken két.
Chu Duyệt Nhiễm lạnh: “Chẳng lẽ lại muốn là có sức hút lớn lắm chắc?”
“Nhưng cho dù như thế, nếu xảy ra chuyện, bị nhục ngay tại nhà hàng quốc doanh, rồi ‘vô ’ chết đi, chắc cũng không còn cơ hội dụ dỗ đàn ông nữa đâu nhỉ!”
Giọng điệu lạnh lẽo của Chu Duyệt Nhiễm thẳng ra mục đích của mình.
Lưu Phù siết chặt lòng bàn tay.
Thì ra đây là âm mưu của bọn chúng.
“Tôi không biết các người đang gì, tôi còn việc, đi trước đây.” Lưu Phù bộ muốn rời đi, vẻ mặt lộ vẻ hoảng loạn.
Bạn thấy sao?