Tôi Và Chị Gái [...] – Chương 5

13

Nhóm tạo hình mà quản lý sắp xếp đã đến đón tôi đúng giờ.

Sau một buổi chiều chuẩn bị, cuối cùng cũng xong xuôi.

Tôi như một cỗ máy, bị điều khiển từ nơi này sang nơi khác, và cuối cùng cũng đến địa điểm buổi tiệc.

Tiệc từ thiện ở đây không khác gì so với những buổi tiệc ở nước ngoài.

Vẫn là sự xa hoa, lộng lẫy.

Từ lúc bước xuống khỏi chiếc xe VIP, tôi đã bị ánh sáng từ những đèn chùm pha lê chói lòa choáng ngợp.

Tôi bước vào với đôi giày cao gót đỏ dưới chân, thu hút ngay ánh của rất nhiều người.

“Ôi trời!

Đó là Giang Niệm Hòa kìa!

Đây là lần đầu ấy xuất hiện trước công chúng sau khi về nước đấy.”

“Sao minh tinh từ Âu Mỹ lại đến hoạt ở showbiz trong nước ?”

“Trông ngoài đời còn đẹp hơn cả trên ảnh nữa!”

Tôi quanh một vòng, không thấy ai quen, liền tự tìm một góc khuất ngồi xuống.

Vừa ngồi chưa kịp ấm chỗ thì đã nghe tiếng ồn ào vang lên trong hội trường:

“Tổng Giám đốc Hạ!

Anh ấy cũng đến sao!?”

“Tổng Giám đốc Hạ rất ít khi tham gia những sự kiện như thế này, lần này lại đến thật à?”

“Hiếm có thật, hôm nay là ngày gì ?

Minh tinh Âu Mỹ cũng đến, ngay cả Tổng Giám đốc Hạ cũng xuất hiện!”

Tôi quay qua , quả nhiên ánh mắt tôi chạm ngay ánh mắt của Hạ Nam Thâm.

Tôi giật mình, vội vàng né tránh.

Hạ Nam Thâm cũng đến đây?

Thật sự vừa về nước, đi đâu cũng gặp ấy.

Tôi giả vờ như không thấy gì, lặng lẽ ngồi trong góc chờ đến lượt mình phát biểu.

Chỉ cần xong việc là tôi sẽ đi ngay.

“Và bây giờ, xin mời ngôi sao của chúng ta, Giang Niệm Hòa, Niệm Niệm, lên sân khấu phát biểu vài lời!”

Tôi khẽ gật đầu, từ từ bước lên sân khấu.

Hạ Nam Thâm đứng ngay giữa, ánh mắt nóng bỏng hướng thẳng về phía tôi.

“Xin chào mọi người, tôi là Giang Niệm Hòa, rất vinh hạnh đứng ở đây…”

“Aaaaaa!”

“Trời ơi!”

“Người đó là ai !?”

Trong lúc hỗn loạn, tôi một người ôm vào lòng, bảo vệ.

Chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo khi da chạm phải chất lỏng rất nóng và mùi hôi khó chịu bốc lên.

“Niệm Niệm?”

Nghe thấy giọng mang đầy sự an ủi này, nước mắt tôi bỗng rơi xuống không ngừng.

“Hạ Nam Thâm, sao lại…”

“Bởi vì không muốn thấy em bị thương.”

Nói xong, Hạ Nam Thâm không trụ nổi nữa, quỳ gối một chân xuống đất, vẫn cố gắng không để lộ ra sự đau đớn của mình.

“Hạ Nam Thâm, đó là axit sulfuric đấy!”

“Anh cố chịu, sẽ không sao đâu, bác sĩ sắp đến rồi!”

Hạ Nam Thâm vẫn tiếp tục kiểm tra khắp người tôi xem có vết thương nào không, đến khi xác nhận rằng tôi an toàn, ấy mới yên tâm.

Một buổi phát biểu đáng lẽ ra diễn ra suôn sẻ lại bị hỏng bởi một fan cuồng ngu ngốc, khiến Hạ Nam Thâm bị liên lụy.

“Em không sao, đừng lo.”

Hạ Nam Thâm lau nước mắt trên khóe mắt tôi, thậm chí còn cố an ủi tôi.

May mắn thay, xe cấp cứu đến rất nhanh, tôi cùng ấy đi thẳng đến bệnh viện, và hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.

14

Quản lý của tôi nhận tin và vội vàng đến ngay, nhanh chóng xử lý mọi chuyện còn lại.

Khi chị ấy tới bệnh viện, tôi vẫn đang mặc bộ lễ phục, lén lút ngồi trong một góc bệnh viện, trông thật thảm .

“Đừng lo lắng nữa, không sao đâu.”

Sao có thể không sao ?

Đó không phải là nước bình thường, mà là axit sulfuric!

Sao ấy lại lao lên mà không suy nghĩ gì như thế?

“Tin tức đã bị dập rồi, sẽ không ra ảnh hưởng gì đâu… Tổng Giám đốc Hạ ấy…”

Tôi đứng dậy, nhận bộ quần áo từ tay quản lý.

“Chị về đi, chị Vương, cảm ơn chị đã vất vả đến đây.

Ở đây có em là rồi.”

Chị Vương không yên tâm về trạng của tôi, vẫn không chịu rời đi, bảo là sẽ đi mua cháo cho tôi.

Khi Trần Kiến Tân đến, tôi vẫn chưa hoàn hồn.

“Anh ấy sẽ ổn thôi, em đừng lo.”

Tôi chỉ “ừm” một tiếng.

Lúc này tâm trí tôi rối tung lên.

Tôi không biết phải đối diện với ấy thế nào, cũng không biết tiếp theo mình nên gì.

Trần Kiến Tân cúi xuống, khoác áo lên người tôi:

“Anh ấy thực sự rất tốt với em.

Là một người đàn ông phóng khoáng, khuyên em nên suy nghĩ kỹ thêm.”

Tôi ngẩng đầu ấy.

Trần Kiến Tân nhẹ:

“Thử hỏi lòng mình mà xem, nếu là , chắc không thể liều mạng lao lên bảo vệ em như cách mà Hạ Nam Thâm đã , thay em đỡ lấy mọi tổn thương.

Mối này, Hạ Nam Thâm là thật lòng.”

Những lời này thực sự tiếp thêm cho tôi không ít can đảm.

15

May mắn thay, lượng axit sulfuric không nhiều, và Hạ Nam Thâm chỉ bị bỏng nhẹ trên da.

Đó là điều may mắn trong cái rủi.

“Niệm Niệm?”

Vừa tỉnh dậy, Hạ Nam Thâm đã thấy tôi ngồi bên giường gọt táo.

“Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Tôi đặt quả táo xuống, định kiểm tra vết thương của ấy.

Nhưng đã ngăn tay tôi lại.

“Anh không sao.”

“Em hôm nay không có cảnh quay à?”

Tôi gật đầu, rồi cắn luôn miếng táo.

“Đạo diễn em bị hoảng sợ, cho em nghỉ ba ngày.”

Hạ Nam Thâm liếc miếng táo của tôi, rồi thở dài:

“Niệm Niệm, em không cần phải cảm thấy gánh nặng gì cả.

Anh cứu em… đó là do tự nguyện, từ cảm cá nhân của .

Ba năm qua, nghĩ ba năm là đủ rồi.”

Hạ Nam Thâm tự giễu:

“Niệm Niệm, nếu em không còn thích , sẽ không ràng buộc em.”

Tôi ngắt lời :

“Ba năm… sao mà đủ?”

Hạ Nam Thâm sững sờ.

“Anh thật sự nghĩ ba năm qua em đã không còn thích nữa sao?

Chẳng lẽ những gì thể hiện với em mấy ngày qua đều là giả?”

“Không, cảm là thật, mọi thứ đều là thật, , sợ… sợ em không còn thích nữa…”

“Không phải là không thích.”

Đôi mắt của Hạ Nam Thâm bỗng sáng lên.

“Chỉ là không bao giờ ra.

Anh không thì sao em có thể tha thứ cho về chuyện ba năm trước?

Làm sao chúng ta có thể hàn gắn lại?”

“Anh thích em.”

Hạ Nam Thâm lập tức kéo tôi vào lòng.

“Anh thích em, Niệm Niệm, thật sự thích em.

Nhưng sợ việc chúng ta ở bên nhau sẽ khiến em bị chỉ trích, nên mới chọn cách đó.

Anh không ngờ đã khiến em chịu khổ ở nước ngoài, tất cả là lỗi của , là lỗi của .”

Giọng Hạ Nam Thâm khàn khàn, ấy ôm tôi thật chặt.

Tôi lo sẽ đau vết thương của ấy, nên chỉ dám chống hai tay bên cạnh.

“Được, khi nào vết thương của khỏi, hãy bắt đầu theo đuổi em đi.”

Hạ Nam Thâm :

“Được.”

“Anh có theo đuổi em hay không thì còn phải xem giỏi đến đâu.

Em nghĩ mối quan hệ của chúng ta có thể cân nhắc lại, cũng phải xem thể hiện thế nào đấy.”

Hạ Nam Thâm cầm lấy quả táo trong tay tôi, cắn một miếng:

“Được.”

Mặt tôi đỏ bừng ngay lập tức.

Tên này, thật sự quá chơi xấu, dám cắn đúng chỗ tôi vừa ăn.

Nhưng Hạ Nam Thâm chẳng cảm thấy ngại ngùng chút nào, ngược lại còn vui vẻ ăn hết cả quả táo.

16

Ngày xuất viện, sau khi quay xong ở đoàn phim, tôi vội vàng chạy đến bệnh viện.

Không ngoài dự đoán, tôi vừa đến đã thấy đang ngồi với gương mặt khó chịu, trông rõ là đang giận dỗi.

“Anh bảo em đến đón lúc 1 giờ, giờ đã 3 giờ rồi.”

Tôi , chạy đến ôm vào lòng:

“Đi nào, hôm nay em lái xe mới đấy, hôm nay em sẽ chở đi dạo.”

Hạ Nam Thâm nghi ngờ tôi:

“Em học lái xe từ bao giờ ?”

Tôi cau mày suy nghĩ:

“Ừm… khoảng một năm trước?

Dù chưa lái nhiều kỹ năng của em vẫn ổn lắm.”

Hạ Nam Thâm ngồi vào ghế phụ với vẻ mặt lo lắng, vội cài dây an toàn, nắm chặt tay nắm, tay còn lại thì đặt lên cổ tay để cảm mạch.

Tôi không nhịn .

“Anh căng thẳng gì chứ?

Nếu em là chúng ta sắp đi gặp chị em, có lo hơn không?”

Hạ Nam Thâm lập tức nghiêm túc hẳn:

“An An?

Sao lại đột ngột gặp em ấy?”

“Gặp em rể tương lai của chị ấy, bàn chuyện kết hôn, có vấn đề gì không?”

Hạ Nam Thâm lắc đầu, có vẻ ngạc nhiên vì mọi chuyện tiến nhanh đến .

Bất ngờ, tôi và :

“Niệm Niệm, cưới nhé.”

Tôi nhướng mày:

“Anh cầu hôn kiểu này thật là qua loa quá đấy.

Và dường như Tổng Giám đốc Hạ đã bỏ qua khá nhiều bước rồi.”

Hạ Nam Thâm cúi đầu:

“Bỏ bước nào, sẽ bổ sung ngay.”

Khi đèn đỏ, tôi chống một tay lên vô lăng:

“Chúng ta còn chưa chính thức hẹn hò, đã đến chuyện kết hôn rồi.”

Ngay lập tức, môi tôi chạm phải một chút ấm áp.

Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, đủ để tôi đầu hàng ngay lập tức.

Thật là điên rồ.

Phía trước còn có camera!

“Thế này tính là hẹn hò chưa?”

Đôi mắt Hạ Nam Thâm ánh lên vẻ rạng rỡ, tôi gần như không thể rời mắt.

Khi đèn xanh bật lên, tôi đạp mạnh ga.

Hạ Nam Thâm nhận ra sự bối rối của tôi, cố trêu chọc:

“Niệm Niệm, mặt em đỏ quá.”

“…Không có.”

“Niệm Niệm, trông em không có vẻ gì là thoả mãn cả.”

“…Không có.”

“Niệm Niệm, gần đó có khách sạn kìa.”

“…Anh điên rồi à!?”

Hoàn

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...