“Ồ, về điều này thì tôi tin hoàn toàn.” Tôi lạnh: “Ai lại muốn từ bỏ cái máy rút tiền của mình chứ?”
Chu Triều rời đi, để lại tôi ngập tràn phiền muộn, nếu ta cố không ký đơn, tôi chỉ còn cách kiện ra tòa. Quá trình kiện tụng sẽ rất dài và mệt mỏi, khiến tôi không còn thời gian tập trung vào công việc, điều mà tôi trân trọng hơn cả.
Tôi cảm thấy bế tắc, rồi chợt nghĩ đến một người có thể giúp mình.
Tôi cầm điện thoại lên, thử gọi một cuộc.
6
Hai tuần sau, Chu Triều cuối cùng cũng ký vào đơn ly hôn. Hôm ấy ta tỏ ra vui vẻ lạ thường. Sau khi ký xong, ta còn giả vờ quan tâm với tôi: “Thanh à, em cũng sắp ba mươi rồi, lại còn là phụ nữ đã ly hôn, sau này chắc khó kiếm ai tử tế. Tìm cũng chỉ là tạm bợ, nên em phải biết tự chăm sóc mình đó nha.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, tôi vẫn cảm thấy khó chịu: “Không cần lo. Anh nên tự lo cho mình thì hơn.”
“Tôi? Tôi lo gì chứ?” Chu Triều đắc chí: “Tôi có thể tìm mới bất cứ lúc nào.”
Ngay lúc đó, như để chứng minh lời ta, giọng của một vang lên: “Anh Triều ơi.”
Cô trẻ có vẻ ngoài đẹp đẽ nhảy nhót bước vào, khoác lấy tay Chu Triều, không ai khác ngoài Mạnh Điềm Điềm. Chu Triều mỉm , âu yếm xoa đầu Mạnh Điềm Điềm, còn tôi thì chỉ lạnh lùng quan sát.
Rõ ràng hai người bọn họ đã quay lại với nhau.
Chu Triều không ngại khoe khoang, kể lể với tôi rằng Mạnh Điềm Điềm đã khóc lóc tìm ta, xin lỗi vì hôm đó hành bốc đồng, ấy rằng trong thời gian qua, ấy nhận ra người ta thật sự vẫn là Chu Triều.
Cô ấy muốn tái hợp với điều kiện Chu Triều phải ly hôn với tôi.
Tất nhiên một lý do đơn giản như chưa chắc đã khiến Chu Triều chịu ký đơn. Anh ta là người luôn tính toán cẩn trọng trong chuyện cảm, sẽ không vì sự trẻ trung, xinh đẹp của một mà dễ dàng từ bỏ khối tài sản khổng lồ do tôi sở hữu.
Tôi mở Weibo của Mạnh Điềm Điềm.
Trước đây ấy rất kín tiếng, gần đây lại khoe mẽ không ngớt từ túi xách, vòng tay, đến những chiếc nhẫn đắt đỏ, mỗi món đồ đều toát lên vẻ xa hoa. Ngay cả đi ấy cũng diện cả bộ Chanel, thay đổi mỗi ngày, không trùng lặp cho tin đồn Mạnh Điềm Điềm là một tiểu thư siêu giàu nhanh chóng lan rộng khắp công ty, và đương nhiên không qua tai Chu Triều.
Rõ ràng nếu có một “cây ATM” mới hơn thì người như Chu Triều sẽ chẳng ngần ngại rời bỏ cái cũ. Cuối tuần sau khi đã ký xong đơn ly hôn, tôi đi ăn tối tại một nhà hàng Pháp ở tầng cao nhất, và cờ gặp Mạnh Điềm Điềm đang ở cùng với Chu Triều.
Tôi ngồi trong góc, định không để ý đến họ, Chu Triều đã thấy tôi trước, ta kéo Mạnh Điềm Điềm ngồi ngay bàn bên cạnh tôi.
“Ồ, thật trùng hợp.” Anh ta một cách lịch thiệp: “Thanh ơi, em ăn một mình à?”
Tôi nhếch mép, không thèm đáp: “Nhìn em đơn quá. Ăn một mình chắc khó gọi món nhỉ?”
“Cảm ơn, không cần quan tâm, tôi tự lo .” Tôi lạnh lùng đáp.
Sắc mặt khó chịu của tôi dường như khiến Chu Triều thích thú, ta , ra vẻ ân cần, gọi món cùng Mạnh Điềm Điềm, hai người ngọt ngào, tay trong tay trước mặt tôi, thậm chí Chu Triều còn đòi ấy đút cho mình ăn.
Được một lúc, Mạnh Điềm Điềm có vẻ thấy nóng, ấy cởi áo khoác, để lộ chiếc áo lót bên trong, tôi thấy ấy có hơi chút ngượng ngùng khi tôi, chiếc áo sơ mi Alexander Wang mà ta đang mặc, trùng hợp thay, cũng chính là chiếc áo tôi đang mặc.
Bạn thấy sao?