Chỉ để lại những lời ấy, rồi tiếp tục bước đi.
Tôi không biết cậu ta sẽ chọn gì.
Ở lại, hay đi theo tôi.
Nhưng tôi biết—
Dù cậu ta có quyết định thế nào, đó cũng sẽ là lựa chọn thuộc về chính cậu ta.
Không phải vì tôi.
Không phải vì mẹ cậu ta.
Mà là vì chính cậu ta.
Cơn mưa đã ngừng, mặt đường vẫn còn ướt.
Từng giọt nước đọng lại dưới ánh đèn đường, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Chân tôi bước qua những vệt nước, từng bước từng bước.
Đằng sau tôi, tiếng bước chân vang lên.
Ban đầu còn chậm chạp, do dự.
Rồi dần nhanh hơn, chắc chắn hơn.
Cuối cùng—
Một giọng run rẩy đầy kiên định vang lên sau lưng tôi.
“Lê Lê… Chờ tôi với.”
16
Từ nhỏ, tôi đã luôn có thành tích học tập rất tốt.
Vì , mẹ tôi gần như đã dùng hết số tiền tiết kiệm để giúp tôi chuyển hộ khẩu học sinh lên thành phố. Bà muốn tôi có thể học cấp ba ở đây, tiếp cận nền giáo dục tốt nhất.
Trong suy nghĩ của bà, học hành chính là con đường tốt nhất. Và con bà – chính là người xuất sắc nhất trong số những người giỏi. Vì thế, tôi xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.
Nhưng bà không biết rằng, ngay khi tôi vừa chuyển trường, hầu như tất cả mọi người đều mặc định rằng tôi sẽ đứng cuối bảng xếp hạng.
Bạn cùng lớp thì lén lút chế giễu tôi là “con bé nhà quê,” bảo tôi không theo kịp chương trình.
Thầy giáo thậm chí từng đứng trước cả lớp mà nhạo tôi:
Tôi chính là người thông minh nhất.
Nhưng tôi biết rõ, mình chưa bao giờ là thiên tài. Tôi chỉ là một kẻ tầm thường sẵn sàng nỗ lực đến cùng.
Nếu học một lần chưa hiểu, tôi sẽ lại ba lần.
Nếu đọc hai lần chưa thuộc, tôi sẽ nhẩm mười lần.
Cho đến khi tôi bỏ ra đủ thời gian và công sức để giành lấy vị trí đầu bảng.
Tôi đã mong chờ ánh mắt hối hận hoặc ngưỡng mộ của mọi người.
Nhưng thứ tôi nhận chỉ là những lời bàn tán sau lưng:
“Chu Thanh Lê đứng nhất, chắc là gian lận rồi.”
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra—
Tất cả những gì tôi đã trước đây đều chỉ là vô nghĩa.
Đáp ứng kỳ vọng của người khác chính là điều ngu ngốc nhất trên đời này.
Và chỉ có học tập, mới là thứ duy nhất trên thế gian này sẽ không bao giờ phản bội tôi.
Từ đó về sau, tôi chỉ tập trung vào việc học với hiệu suất cao nhất.
Lần này, tôi học vì chính mình.
Vì để tôi và mẹ có một cuộc sống tốt hơn. Ph o ng lu o ng mi nh ngu yet
Trước đây, tôi cũng giống như Giang Trạch, từng khao khát sự công nhận từ người khác.
Nhưng đến cuối cùng, tôi mới hiểu ra—
Thế giới này là của chính mình.
Không liên quan đến bất kỳ ai khác.
17
Giang Trạch dường như quyết định rất nhanh.
Hôm sau, tôi đã thấy ta đứng trước cửa nhà mình, kéo theo một chiếc vali, trông vô cùng thảm .
Anh ta móc từ túi ra 800 tệ nhăn nhúm, đưa cho tôi, đáng thương :
“Lê Lê, đây là toàn bộ tài sản của tôi bây giờ.”
“Tôi không còn nhà nữa, có thể tạm thời cho tôi tá túc không? Tôi có thể rất nhiều việc, nấu ăn, rửa bát… ngủ cũng .”
Bình luận nổ tung:
【Ngủ? Ngủ cái gì? Ngủ với ai? Giấc ngủ này có đáng tin không?】
【Đã ở chung rồi, ngủ một giấc thì có sao đâu? Lui một vạn bước mà , Do một cái thì sao nào?】
【Đừng có khiến nam chính sướng quá nhé, đến mức có thể sưởi ấm giường cho chị Lê nhà tôi, tức đến nỗi tôi phải bò mười nghìn bước trong bóng tối đây.】
【Trời ơi, cặp đôi chết tiệt này, nếu hai người muốn ngủ chung thì cho tôi xem mờ cũng !】
【Chuyện này không thể ! Học thần mà ngủ thì cũng chỉ có thể ngủ với tôi! Tôi là sinh viên đại học! Nghe rõ chưa? Tôi tôi là sinh viên đại học đó! Excuse me, tôi tôi là college student!】
【Xong rồi, giáo phái học thần có vẻ như điên hết cả rồi.】
Tôi giật giật khóe mắt.
“Nhưng nhà tôi nhỏ lắm.”
Mắt người đàn ông sáng lên:
“Tôi ngủ đâu cũng , không kén chọn đâu!”
Cuối cùng, tôi vẫn để ta ở lại.
Mẹ tôi cũng không gì về việc Giang Trạch lụi thụi đến tá túc, chỉ dặn tôi một câu:
“Đừng có suốt ngày đánh nó.”
Anh ta quả thực không hề kén chọn chỗ ngủ, trực tiếp nằm ngay dưới chân tôi.
Nửa đêm còn ra vẻ đầy mờ ám, ôm lấy chân tôi vào trong lòng.
Tôi vừa định đạp ta một phát, thì ta đã lên tiếng:
“Lê Lê, chân em lạnh quá, để sưởi ấm cho.”
Tôi liếc ta một cái:
“Anh có phải đang muốn leo lên giường ngủ chung với tôi không?”
Lúc này, ta ngược lại còn tỏ ra ngượng ngùng, giả vờ dè dặt:
“Anh có thể không? Lê Lê, có phải hơi nhanh quá không?”
Tôi lạnh, xoay người qua chỗ khác:
“Không thể. Đợi đến khi nào thi thắng tôi rồi hãy .”
Anh ta ai oán rên rỉ:
“Lê Lê, kiếp này chúng ta còn có cơ hội ngủ chung một giường không?”
“Thôi , Ngưu Lang Chức Nữ cũng không hẳn là không …”
Tôi: “…”
Nhìn chung, phần lớn thời gian Giang Trạch đúng như lời ta .
Giống hệt một ông chồng đảm đang.
Bát ta rửa, cơm ta nấu, việc nhà ta .
Nhưng dù sao cũng là một đại thiếu gia, có chỗ không thích nghi nổi cũng là điều bình thường.
Quả nhiên, sau khi ăn đến bữa thứ mười món mì trứng cà chua, ta cuối cùng cũng không chịu nổi nữa:
“Lê Lê, mình đổi món khác không?”
Tôi lập tức bốc hỏa, đập bàn một cái, lườm ta:
“Anh tưởng mình đang ở khách sạn năm sao à? Còn bày đặt chọn món như buffet hả?”
“Anh đưa tôi có 800, chứ không phải 80.000 đâu nhé. Bây giờ tiêu tiền của tôi, không kiếm tiền thì đừng có ý kiến!”
Anh ta lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn không dám hó hé thêm câu nào.
Sáng hôm sau, người đã biến mất.
Suốt mấy ngày tiếp theo, ngoài lúc việc nhà ra thì hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu.
Rồi một tuần sau, Giang Trạch trở lại trước mặt tôi, hoàn toàn lột xác, tay cầm một xấp tiền.
Người đàn ông trước mắt tôi—
Tóc thì nhuộm highlight.
Mặt thì đánh phấn nền.
Cổ còn đeo thêm sợi dây chuyền bạc lủng lẳng.
Nói ngắn gọn chính là— lòe loẹt hết sức, vô cùng không đứng đắn.
Tôi kinh hãi đến mức giật bắn người, vung tay tát thẳng một cái:
“Anh đang yên đang lành không cái gì tử tế, lại đi cái này?”
“Anh còn nhớ mình vẫn là một học sinh không, Giang Trạch?”
Anh ta ôm mặt, giọng run run:
“Lê Lê… học sinh không thể chụp ảnh sao?”
“Học sinh chính là không thể! Khoan đã, chụp cái gì cơ?”
Mãi đến lúc này tôi mới vỡ lẽ—
Hóa ra Giang Trạch nhờ gương mặt trời ban mà một người săn mẫu phát hiện, trực tiếp đi chụp một bộ quảng cáo.
Còn mấy vạn tệ trong tay, chẳng qua chỉ là tiền cát-xê mà thôi.
Tôi cũng không biết vì sao, tảng đá đè nặng trong lòng bỗng chốc nhẹ bẫng.
Nửa đêm, Giang Trạch vẫn còn sợ tôi giận, rụt rè chọc chọc vào lòng bàn chân tôi:
“Lê Lê, em còn giận không? Nếu em không muốn , sẽ không đi nữa.”
“Sao? Anh mà không vui à?”
“Vui chứ! Nói thật thì còn thấy thú vị hơn học hành nhiều. Nhưng mà… không muốn em không vui.”
Tôi hết chịu nổi, trực tiếp đạp cho ta một phát:
“Vui thì cứ ! Lắm lời cái gì!”
“Anh quên tôi gì rồi sao? Thế giới này là của , liên quan gì đến tôi.”
18
Khai giảng xong, Giang Trạch – người đã bắt đầu sự nghiệp ngôi sao – lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
Không còn vẻ căng thẳng như trước nữa.
Lại đến một kỳ thi tháng, tôi vẫn vững vàng ở vị trí đầu tiên.
Nhưng lần này, Giang Trạch thậm chí còn không giữ hạng hai.
Trực tiếp rớt xuống hạng tư.
Vậy mà ta chẳng thèm bận tâm, chỉ ôm chặt tôi xoay vòng vòng:
“Lê Lê, phải sao đây, vui quá đi mất!”
“Không cần suốt ngày đuổi theo hạng nhất nữa, thật sự quá tốt rồi!”
“Hơn nữa, còn có một người vợ xuất sắc như thế này… Anh đúng là người đàn ông hạnh phúc nhất!”
Mặt tôi đỏ lên, tay thì vẫn ngứa.
Vung thẳng một cái tát:
“Ai là vợ ?”
“Anh muốn gọi là gọi à?”
Sau đó, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên mà phát triển.
Tôi với thành tích đứng đầu toàn tỉnh, đỗ vào trường đại học danh giá nhất cả nước.
Còn Giang Trạch thì bỏ qua kỳ thi đại học, nghe theo sự sắp xếp của công ty quản lý để tham gia kỳ thi nghệ thuật.
Bạn thấy sao?