25Trở về biệt thự, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng vui vẻ của bọn họ."Con đã báo cảnh sát rồi, mẹ mất tích trên đỉnh núi. Trường hợp mất tích do tai nạn như thế này, sau hai năm sẽ coi là đã chết." Triệu Tử Du đầy vẻ hớn hở.Tim tôi lạnh toát. Đây chính là đứa con trai mà tôi đã dốc hết tâm can nuôi dưỡng sao?"Còn phải hai năm nữa ư?" Giọng Lý Thiến Thiến đầy tiếc nuối."Hai năm trôi qua rất nhanh thôi." Triệu Gia Lương an ủi ta. "Yên tâm, trong nhà này đồ vật đáng giá nhiều lắm, nếu em muốn mua túi xách, cứ việc cầm đại thứ gì đó đi bán là .""Nghe bức tranh trong phòng khách là do danh họa đích thân vẽ, chắc có thể bán kha khá tiền đấy nhỉ?" Giọng Lý Thiến Thiến tràn ngập tham lam."Hình như là , để đi hỏi xem, mấy món đồ nghệ thuật kiểu này trong nhà còn nhiều lắm—"Triệu Tử Du đang thì tôi bước vào cắt ngang."Đồ của tôi, ai cũng đừng hòng vào!"Nhìn thấy tôi, cả ba người bọn họ như thấy ma quỷ.Nhưng đồng thời, Triệu Gia Lương và Triệu Tử Du đều theo bản năng che Lý Thiến Thiến ra sau, ra tư thế bảo vệ."Mẹ, mẹ, sao mẹ lại—" Triệu Tử Du run rẩy, cả người phát run.Tôi liếc Triệu Gia Lương đang cố tỏ ra bình tĩnh và Lý Thiến Thiến với ánh mắt âm trầm, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Triệu Tử Du."Tử Du, hai người kia thì thôi đi, con là con trai ruột của mẹ, mẹ tự nhận chưa từng bạc đãi con. Từ nhỏ đến lớn, con muốn gì mà mẹ không cho? Tại sao con có thể đối xử với mẹ tàn nhẫn như ?"Dù không định nhận đứa con trai này nữa, biết nó dám mưu sát mình, tôi thật sự khó mà nguôi ngoai."Hừ, chưa từng bạc đãi tôi?" Triệu Tử Du lạnh. "Tôi là con trai ruột duy nhất của mẹ, mẹ có nhiều tài sản như , có món nào đứng tên tôi không? Cho tiền cũng keo kiệt bủn xỉn, một lần nhiều nhất cũng chỉ vài trăm triệu, bố thí ăn mày đấy à? Mẹ bè xung quanh tôi xem, có đứa con nhà giàu nào sống bức bối như tôi không? Người ta ai mà chẳng tiêu tiền như nước, mua nhà mua xe dễ như trở bàn tay!""Nghe ba tôi , năm đó ông ấy mượn mẹ chút tiền mẹ cũng không chịu, tôi đã biết mẹ là người nhẫn tâm rồi!""Vẫn là Thiến Thiến đúng, mẹ bỏ ra nhiều tiền đi đẹp như , chẳng phải là vì muốn nhanh chóng tìm một người đàn ông khác, sinh thêm đứa con trai nữa để vứt bỏ tôi hay sao?"Tôi bất lực nhắm mắt lại. Đứa con trai này đã bị tẩy não hoàn toàn rồi. Không chỉ , nó còn chẳng có chút tam quan và năng lực phán đoán cơ bản nào, đúng là hết thuốc chữa."Tử Du, tinh thần của dì hình như không bình thường, đã bắt đầu nhảm rồi." Lý Thiến Thiến bỗng nhiên lên tiếng. "Cháu thấy, hay là cứ để dì ở nhà, đừng ra ngoài nữa thì hơn.""Đúng đấy, không thể để bà ấy đi ." Triệu Tử Du gật đầu. "Kẻo bà ấy ra ngoài lung tung."- Phần 27Tôi liếc Lý Thiến Thiến, đúng là ta cao tay, mà dám nghĩ đến việc giam lỏng tôi.Tôi thản nhiên : "Muộn rồi, tôi đã báo cảnh sát.""Cái gì? Mẹ dám báo cảnh sát? Tôi là con trai ruột của mẹ đấy!" Triệu Tử Du cuống quýt kêu lên.Triệu Gia Lương và Lý Thiến Thiến cũng lộ vẻ hoảng sợ.Hừ, bọn họ đều tự tin quá nhỉ, cứ khăng khăng rằng Triệu Tử Du là con trai duy nhất của tôi, cho dù nó có gì với tôi, tôi cũng không thể báo cảnh sát.Tôi đâu phải bị điên, suýt chút nữa đã bị bọn họ chết, sao có thể không báo cảnh sát?"Không xong rồi, chúng ta mau đi thôi." Lý Thiến Thiến lạnh lùng .Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng .Tôi mỉm với bọn họ: "Muộn rồi, cảnh sát đến rồi."- Phần 28Lúc leo núi, tôi đã người cải trang thành du khách đi theo chúng tôi suốt dọc đường, ta luôn ở phía sau quay phim.Khoảnh khắc tôi bị đẩy xuống vực cũng quay lại rõ ràng.Người ra tay lúc đó là Triệu Gia Lương, ông ta đã sớm mai phục ở một góc khuất trên đỉnh núi.Khi tôi đứng trên tảng đá lớn, ông ta đã rón rén đi đến, đột nhiên đẩy tôi xuống.Còn Triệu Tử Du và Lý Thiến Thiến thì đứng ở một nơi không xa.Về việc tại sao không phải Triệu Tử Du ra tay, theo lời khai của cảnh sát sau này, Triệu Gia Lương và Lý Thiến Thiến đều rằng sợ Triệu Tử Du nhát gan, không dám ra tay, phải ba người cùng có mặt.Vì tội cố ý thương tích, ba người bọn họ lần lượt bị tù bảy, tám và chín năm.Lý Thiến Thiến vì đang mang thai nên tạm thời chưa bị giam giữ, đợi đến khi sinh con xong mới bắt giam.N
Bạn thấy sao?