Tổng Giám Đốc Dịu [...] – Chương 1

Cãi nhau với trai trong thang máy công ty.

Tôi bực mình: “Anh đúng là còn lắm chuyện hơn cả hắn.”

Hà Vũ sững người, lập tức phòng tuyến:

“Bên ngoài em còn có người khác? Là ai?!”

Tôi nóng nảy:

“Là sếp của tôi, vừa giàu vừa đẹp trai, tính dịu dàng như mẹ, eo săn chắc, mông quả đào, chỗ nào cũng hơn .”

Giây tiếp theo.

Ở góc thang máy, vị sếp lạnh lùng từ nãy vẫn cúi đầu xem điện thoại bỗng ngẩng lên, thẳng vào tôi.

“‘Tính như mẹ’ là sao?”

Tôi: “…”

Điều tệ hơn là…

Hà Vũ: “Anh trai?”

1

Sáng thứ Hai giờ cao điểm.

Tôi và Hà Vũ cãi nhau trong thang máy công ty.

“Vũ Miểu, tư tưởng em có thể bớt bẩn không? Tối qua Tô Ngọc say rượu, chỉ đưa ấy về thôi, chẳng có chuyện gì xảy ra hết.”

Hà Vũ bực bội vò tóc, mặt đầy khó chịu.

Người quá đông, tôi khó khăn dịch sang bên, lạnh lùng :

“Chẳng có chuyện gì? Người ta chụp ảnh giường ngủ của gửi cho tôi rồi, nghĩ tôi mù à?”

“Anh thử hỏi mọi người xem, tin hay tin tôi là Võ Tắc Thiên?”

Trong thang máy yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng chúng tôi.

Sắp chín giờ, thang vẫn liên tục lên xuống, không một ai chịu ra.

“Hôm qua mưa to, không đi , nên mượn chỗ Tô Ngọc ngủ tạm một đêm.”

“Em cứ thích nghĩ xấu cho người khác. Tô Ngọc không phải loại người như . Cô ấy đắc tội gì với em? Anh thay ấy xin lỗi em không?”

“Cô ấy gửi ảnh cho em chỉ vì em là , coi như báo một tiếng thôi.”

“Đừng lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ. Lỡ như chuyện vốn không có mà cuối cùng lại thành thật, lúc đó em khóc cũng muộn.”

Hà Vũ day day thái dương, mặt càng thêm khó chịu.

Tôi tức đến bật , nghiến răng:

“Người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ.”

Nói mãi, thế mà lại thành lỗi của tôi?

2

Thang máy chạy vài lượt, cuối cùng cũng có người xuống.

Chỗ trống lập tức bị lấp đầy bởi nhiều người khác.

Tôi bị ép dồn vào góc, suýt không đứng vững.

May mà vào lúc nguy cấp, có người đỡ tôi.

“Không sao chứ?”

Giọng lạnh lùng, dễ nghe.

Nghe hơi quen tôi không nhận ra.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, cảm ơn rồi tiếp tục đấu khẩu với Hà Vũ.

Nhưng cú va chạm vừa rồi khiến khí thế của tôi giảm đi một chút, để cho cái đồ khốn này có cơ hội lải nhải không ngừng.

“Em không thể hiểu chuyện một chút à?”

“Em không tin thì biết sao?”

“Lần nào cũng , không có chuyện cũng kiếm chuyện. Là nuông chiều em quá rồi.”

“Chút độ lượng cũng không có, sau này cưới nhau rồi thì sao?”

“Tuy em là tiểu thư nhà họ Vũ, nhà cũng không thua gì. Anh lại là đàn ông, sau này xã giao là chuyện bình thường, đến lúc đó em không ghen chết mới lạ.”

Shit! Cái quái gì , đúng là lời lẽ như cục phân chó.

Cơn giận khiến tôi bỏ qua hết những mối quan hệ rối rắm kia.

Giờ trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ.

Lão nương phải thắng!

“Hà Vũ, ai mà cưới thì người đó là chó!”

Hà Vũ lại tỏ vẻ đáng ghét:

“Đừng quên hai nhà chúng ta có hôn ước, em chẳng khác nào tự mắng mình.”

Tôi lạnh:

“Hôn ước thì không thể hủy sao?”

“Loại nhiều chuyện hơn cả hắn như , ai muốn thì cứ mang đi.”

Mặt Hà Vũ cứng lại, phản ứng xong thì kêu ầm lên.

“Ý em là gì? Ngoài ra còn ai? Ai nhiều chuyện?”

“Bên ngoài em còn nuôi con chó nào khác à?”

3

Tôi hừ lạnh:

“Sao? Nghĩ là tôi không thể sống thiếu chắc?”

“Đàn ông mà không tự trọng thì chẳng khác gì lá rau héo, tôi giữ gì?”

“Không có so sánh thì không có tổn thương, nếu không phải tệ như thế thì tôi đâu nhận ra người ta tốt đến .”

Hà Vũ chỉ thẳng vào tôi, mặt đỏ bừng xen lẫn xanh mét:

“Cô… dám bắt cá hai tay, đội nón xanh cho tôi rồi còn ngược?!”

“Là thằng nào dám cướp người của tôi? Tôi phải xé xác nó!”

Mắt Hà Vũ đỏ ngầu, trừng tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nhìn hắn tức giận, tôi bỗng thấy một luồng khí mát xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Sảng khoái!

“Anh sao so với người ta.”

Tôi hắn, ánh mắt ba phần chế giễu, bảy phần khinh bỉ.

“Là sếp của tôi.”

“Tuổi còn trẻ đã là nhân tài mới của giới thương trường, vừa giàu vừa đẹp trai, tính dịu dàng như mẹ, eo săn chắc, mông quả đào, chỗ nào cũng hơn trăm ngàn lần!”

Người ta dựa vào chính mình để dựng cả một đế chế kinh doanh.

Hoàn toàn không phải loại công tử bám váy cha mẹ, ăn không ngồi rồi như Hà Vũ có thể so sánh.

Phải cho hắn thấy thế nào mới là xuất sắc, để hắn bớt cái kiểu vênh váo, tự tin mù quáng như gà trống.

Hà Vũ đứng đơ ra.

Đột nhiên, giọng lạnh lùng phía sau lại vang lên.

“Cho tôi hỏi, ‘tính dịu dàng như mẹ’ là gì?”

Tôi bực bội quay lại: “Anh cũng không biết à, chẳng phải là…”

Nhưng khi rõ gương mặt đó.

Tôi: “…”

Có ai hiểu cảm giác khi bịa chuyện về sếp mà ta lại đứng ngay sau lưng không?

Điều khiến tôi sụp đổ hơn là…

Hà Vũ: “Anh trai?”

Thôi xong, cho nó sụp luôn đi, mệt rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...