QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/tong-giam-doc-diu-dang-nhu-me/chuong-1
“Dù là giả người , cũng phải diễn cho thật một chút.”
Một câu , kéo tôi thẳng ra khỏi bong bóng màu hồng.
Tôi lập tức hoàn hồn, vỗ ngực: “Vậy thì tốt, thì tốt.”
Hú hồn, còn tưởng Tiêu Từ thật sự có ý với tôi.
Tiêu Từ liếc tôi một cái, ánh mắt bỗng tối xuống.
“Em… ghét tôi à?”
Giọng trầm thấp, gần như không nghe thấy, vương chút uất ức mơ hồ.
Tôi mới nhận ra phản ứng vừa rồi của mình hình như hơi quá.
Nhìn vào thì giống như tôi rất chán ghét .
Tôi vội vàng giải thích:
“Không ghét, không ghét. Chỉ là tôi có nghĩ hơi lệch, suýt tưởng thích tôi.”
Tiêu Từ im lặng một lúc.
“Nghĩ lệch cũng không sao.”
Tôi chỉ nghĩ đang an ủi mình.
“Không đâu, là của Hà Vũ, tôi luôn coi như bậc trưởng bối. Tôi thề, tôi tuyệt đối không có nửa phần ý nghĩ vượt giới hạn với !”
Tiêu Từ chỉ lớn hơn tôi năm tuổi, từ nhỏ tới lớn, vì quá xuất sắc và chững chạc, chưa từng có ai coi là cùng lứa, ngay cả tôi cũng thế.
Nếu giữa chúng tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ thấy… giống như loạn luân .
Tiêu Từ lại sa sầm mặt, chỉ để lại cho tôi góc nghiêng đẹp mắt.
Tôi mơ hồ cảm thấy đang tức giận.
“Miểu Miểu, tôi không phải em của em, chúng ta không có quan hệ máu mủ.”
“Tôi cũng chỉ lớn hơn em năm tuổi, là người cùng thế hệ.”
“Đừng nghĩ tôi già như , không?”
Tôi ngẩn ra, gượng gạo gật đầu.
Tiêu Từ không phải trai, chắc là để nhắc tôi giữ khoảng cách, đừng tùy tiện lôi vào chuyện.
Anh quả nhiên vẫn để ý… để ý chuyện tôi bịa đặt về .
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi khẽ .
“Vậy thì tốt.”
Khóe môi Tiêu Từ khẽ cong, trông như đang rất vui.
14
Mấy ngày liên tiếp, chuyện tôi và Tiêu Từ cùng đi và tan ca đã lan khắp văn phòng.
Dù không ai thẳng, kiểu đối xử “hai tiêu chuẩn” của Tiêu Từ khiến tất cả mặc định về mối quan hệ của chúng tôi.
Ví dụ, khi đồng nghiệp khác mắc lỗi, sẽ nghiêm khắc phê bình; đến lượt tôi thì chỉ “giơ cao đánh khẽ”.
Trên bàn việc của tôi lúc nào cũng có một bó hoa tươi mới.
Số lần tôi đến văn phòng của Tiêu Từ ngày càng nhiều, và mỗi lần rời đi đều sẽ nhận một bất ngờ nho nhỏ.
Có lúc là bánh ngọt hay cà phê, có lúc lại là vài món đồ tinh xảo.
Sự thiên vị lồ lộ ấy quả thực khiến đám ong bướm quanh Tiêu Từ bớt hẳn.
Nhưng tôi thì sắp chịu hết nổi rồi.
Tiêu Từ diễn trước mặt người ngoài thôi thì không , đằng này cả khi chỉ có hai chúng tôi trong văn phòng, cũng dùng ánh mắt sâu như … chó để tôi.
Thậm chí lúc tắm, còn ngang nhiên gọi tôi vào.
Không giữ “đức hạnh đàn ông” gì cả!!
Là một đôi mươi máu nóng, tôi chịu kiểu này sao nổi?
Tôi hơi lúng túng đứng ngoài cửa phòng tắm.
Cửa bất ngờ mở ra, hơi nước ấm áp phả thẳng vào mặt.
Tiêu Từ chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông, vai rộng, eo thon, chân dài, cứ thế ung dung bước ra.
“Cần ký à?”
Tôi đến ngây người, không trả lời nổi.
Đám “nam Bồ Tát” tôi follow trên điện thoại chẳng ai sánh với người đang đứng trước mặt.
À không… nếu so với đại lão công nghệ thì đúng là kẻ tám lạng người nửa cân!
Nếu cả hai người cùng lúc theo đuổi tôi…
Khó chọn thật.
Tiêu Từ tập tài liệu trong tay tôi, cúi người lấy.
Eo và bụng căng lên theo tác của , cơ bụng từng khối rõ rệt.
Tôi bỗng bật ngớ ngẩn.
Mũi ngưa ngứa, bỗng nhiên một dòng nóng hổi chảy ra.
“Miểu Miểu!”
Tiếng kêu hoảng hốt của Tiêu Từ kéo tôi về thực tại.
Chưa kịp phản ứng, đã sải bước lại gần, ngồi xổm xuống dùng khăn giấy lau cho tôi.
Ánh mắt dần hạ xuống, khi thấy màu đỏ tươi trên giấy, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
“Tiêu… Tiêu Từ, tôi tuyệt đối không có ý nghĩ gì vượt giới hạn với , tôi chỉ là… bị nóng trong người thôi!”
Ánh mắt Tiêu Từ trầm xuống, khẽ .
“Đồ háo sắc.”
“Có ý nghĩ vượt giới hạn cũng không sao.”
Aaaa!
Ý là gì?
Có phải đang trêu ghẹo tôi không?
Dùng cái này để thử thách tôi? Muốn lấy mạng tôi chắc?
Khi tôi đỏ mặt bước ra khỏi văn phòng thì đã qua một tiếng đồng hồ.
Trưởng phòng bộ phận – Văn Tâm – tôi, giọng châm chọc:
“Có người mới vào công ty chẳng bao lâu đã leo lên tổng giám đốc, không biết là dùng thủ đoạn gì mờ ám.”
Những người khác trông như vẫn đang chăm việc, tay gõ bàn phím đều chậm lại.
Sự nhắm thẳng vào tôi rõ rành rành, chẳng lẽ tôi không nghe ra?
Tôi lập tức đáp trả:
“Không giống ai đó, dùng thủ đoạn quyến rũ mà vẫn chẳng ăn thua.”
“Cô ai không ăn thua?”
Văn Tâm lúc nãy còn chỉ bóng gió, giờ thì nổi giận thật sự.
Cô ta ở công ty từ khi mới thành lập, coi như là “người cũ”.
Dựa vào thâm niên, bình thường hay ức hiếp những người ít kinh nghiệm hơn, lại càng không cho phép ai phản bác mình.
“Ai tự nhận thì tôi người đó.”
Tôi ung dung ngồi xuống.
Cô ta tức thì tức, chẳng gì tôi.
Chỉ hậm hực buông một câu: “Cứ đợi đấy.”
15
Hà Vũ và Tô Ngọc đã ở bên nhau.
Hai người dính nhau như sam, trong nước ngoài nước chạy khắp nơi.
Tôi vì sao lại biết ư?
Vì Hà Vũ cái đồ rảnh rỗi đó không chịu yên, cứ muốn cho tôi – cũ của hắn – thấy hắn bây giờ sống tốt thế nào.
Bạn thấy sao?