Tổng Giám Đốc Dịu [...] – Chương 9

19

Nằm trên giường trần nhà.

Lý trí dần quay lại.

Dù sao Tiêu Từ cũng là trai của Hà Vũ.

Nhà họ Vũ và nhà họ Hà lại rất thân thiết.

Tôi vừa chia tay Hà Vũ đã ở bên trai hắn, sau này gặp mặt chẳng phải sẽ cực kỳ ngượng ngập? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì không biết sẽ bị đồn thế nào.

Quan trọng nhất là, lỡ một ngày tôi chán, mà người lại là Tiêu Từ, muốn rút lui chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Vẫn là thôi thì hơn.

Tôi suy nghĩ hai ngày, cuối cùng vẫn quyết định nghỉ việc.

Viết một lá đơn xin nghỉ gửi cho Tiêu Từ.

Không nhận hồi âm.

Hôm sau, tôi đến công ty định tự mình bàn giao công việc, Tiêu Từ mấy ngày liền đều không quay lại công ty.

Giống như đột nhiên biến mất.

Càng lâu, tim tôi càng thấy bất an, bắt đầu nghĩ lung tung, sợ rằng xảy ra chuyện gì, sao lại biến mất không một lời.

Đang rối bời thì trợ lý tổng xuất hiện.

Anh ta đưa cho tôi một xấp tài liệu, nghiêm túc :

“Tiểu Vũ, mấy thứ này đưa cho tổng giám đốc nhé, ấy hiện không tiện gặp người khác.”

Mi mắt tôi giật một cái — chẳng lẽ Tiêu Từ bị tôi từ chối rồi… tìm đến cái chết?

Tôi vội vàng hỏi:

“Tổng giám đốc sao ?”

“Cô tự đến xem sẽ rõ.”

Trợ lý giữ thái độ công việc.

Tôi ôm một đống tài liệu, bước chân nhẹ bẫng mà đến nhà Tiêu Từ.

Mãi đến khi cửa mở, thấy người, trái tim treo ngược của tôi mới hạ xuống.

Quầng mắt thâm đen, trên mặt ửng lên chút đỏ ốm yếu, mặc bộ đồ ngủ màu xám nhạt, tóc hơi rối, trông như vừa rời giường.

Tim tôi lại treo lên lần nữa.

Thấy là tôi, mắt sáng lên, rồi lập tức tối xuống.

“Sao lại là em? Trợ lý đâu?”

“Tôi đến đưa tài liệu…”

“Vào đi.”

Tiêu Từ quay người, ngồi xuống ghế sofa rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Tôi lặng lẽ đặt tài liệu lên bàn, do dự một lúc mới hỏi:

“Anh sao ?”

“Sốt thôi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi.”

Có lẽ vì ốm nên giọng hơi khàn, nghe mang theo chút yếu ớt hiếm khi thấy.

Mặt tôi nóng lên, vội :

“Nếu không có gì, tôi về trước… nhớ nghỉ ngơi nhé.”

Ngay khoảnh khắc xoay người, cổ tay tôi bỗng bị siết chặt.

Tiếp đó, cơ thể mất thăng bằng, ngã thẳng vào vòng tay Tiêu Từ.

Tôi hốt hoảng định đứng dậy.

“Đừng , không?”

Tiêu Từ bất ngờ vùi đầu vào hõm cổ tôi.

“Ở lại với , để ôm một lát.”

Giọng trầm ấm, quấn quýt bên tai, len thẳng vào tim tôi.

Giống như một con thú nhỏ hoàn toàn tin tưởng, lộ ra bụng cho vuốt ve.

Tôi biết mặt mình giờ chắc đỏ đến mức không thể nổi.

Nhưng Tiêu Từ vẫn chưa chịu dừng.

Không biết từ lúc nào, hai chiếc cúc áo ở cổ đã bung ra.

Cổ áo trượt sang một bên, để lộ nửa bờ ngực trắng săn chắc.

Mũi tôi hơi ngứa.

Sợ lại chảy máu mũi, tôi vội đưa tay che mặt.

Nhưng khẽ nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực mình.

Tôi: “…”

Cảm giác bên dưới nóng hổi, mịn màng, đàn hồi, từ bờ ngực chậm rãi trượt xuống cơ bụng.

Tầm mắt tôi hơi mờ đi, lý trí gần như sụp đổ.

Tiêu Từ khẽ , ghé sát, giọng mê hoặc:

“Đừng từ chối … chỉ cho em chạm, cho em… chơi thôi, không?”

Lúc này tôi đã chỉ còn biết ngây ngô .

Đừng ở bên nhau, mạng cũng cho luôn!

Tôi kéo xuống, cắn lên đôi môi đã dụ dỗ tôi bấy lâu.

Tiếng nước rì rào, hơi nóng trong phòng càng lúc càng dâng cao.

20

Khi hoàn hồn, chúng tôi đã lăn lên giường, quần áo rối bời treo trên người.

Chỉ thôi cũng biết vừa trải qua một trận quấn quýt kịch liệt đến mức nào.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, tôi đỏ mặt bật dậy như lò xo.

Đang định chạy ra ngoài thì bị Tiêu Từ kéo lại, ôm chặt vào lòng.

“Đừng quậy, ở lại ngủ với .”

Tôi hoảng hốt.

“Anh còn đang ốm mà lại nghĩ mấy chuyện này, đồ hạ lưu!”

Tiêu Từ: “…”

Anh bật .

“Cô nhóc ngốc, gấp gáp sao?”

“Anh ngủ là… ngủ thật sự, em nghĩ là gì?”

Tôi: “…”

Là tôi đen tối.

Đã vấy bẩn một người thuần khiết như .

Tôi nằm trần nhà, một chút hy vọng sống cũng chẳng còn.

Cảm giác rõ ràng đây là một bữa tiệc Hồng Môn chuẩn bị riêng để nhắm vào tôi.

Tiêu Từ đúng là đồ trơ trẽn, lại dám dùng mỹ nhân kế.

Mà ý chí tôi thì chẳng kiên định gì cho cam, hễ thấy cơ bụng với đủ loại “cơ” là lập tức gục.

Còn biết sao nữa?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...