Tổng Giám Đốc Mặt [...] – Chương 1

Sáng họp, tôi tiện tay nhắn tin cho người qua mạng:

“Tổng giám đốc mới đến trông cũng khá đẹp trai.”

Nhắn xong, tôi cúi đầu nghịch điện thoại, bỗng cảm nhận một ánh mắt lạnh lẽo đang mình.

“Làm việc lười biếng, trừ lương một trăm.”

Tôi nghiến răng, lập tức thu hồi câu khen ta đẹp trai.

【Hu hu hu, vợ ơi sao lại thu hồi tin nhắn, có phải để ý ông sếp mới đến công ty không?】

Tôi trợn to mắt ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Tổng giám đốc đang mím chặt môi, lạnh lùng lắng nghe cấp dưới báo cáo.

Tôi vội vàng nhắn tiếp: “Hôm qua nhổ răng, đau quá.”

Lập tức, một giọng vang lên trong đầu tôi:

【Vợ đi nhổ răng rồi? Hu hu, đau lắm đúng không? Gửi cho ấy ít tiền an ủi .】

Tôi chằm chằm vào điện thoại, tin nhắn ngân hàng vừa báo: “Tài khoản nhận 100.000 tệ!”

1

Khi biết người qua mạng suốt nửa năm qua chính là Tổng giám đốc công ty, tôi không sợ.

Nhưng khi phát hiện ra mình có thể nghe thấy suy nghĩ của ta, tôi hoảng thật sự.

Tôi trốn vào nhà vệ sinh, chằm chằm số tiền mới nhận, kiềm chế không dám đụng vào.

Anh ấy nhắn: “Bảo bối sao thế? Đau răng à?”

“Cứ cầm tạm ít tiền mua gì đó ăn nhẹ, tuần sau gặp , đưa em đi ăn ngon nhé.”

Tôi đau lòng trả lời: “Chia tay đi, có nhiều hơn em hai cái răng, không hợp nhau.”

Trước khi ấy kịp trả lời, tôi nhẫn tâm xóa ta khỏi danh bạ.

Cứu tôi với! Không phải tôi không thích tiền, mà là tôi sợ nếu Tổng giám đốc biết sự thật, tôi sẽ bị ta dùng ánh mắt chết không còn gì!

Tôi xui xẻo đến mức nào chứ? Khó khăn lắm mới tìm một người qua mạng, lại dính ngay phải ông sếp mặt lạnh nghìn năm không đổi!

2

Tôi muốn xin nghỉ phép.

Vừa bước đến cửa phòng Tổng giám đốc, tôi đã nghe thấy giọng ta đầy đau khổ:

【Tại sao? Tại sao em ấy lại chia tay tôi? Tôi rốt cuộc sai chỗ nào?】

【Em ấy tôi có nhiều hơn hai cái răng… Vậy tôi cũng đi nhổ răng luôn!】

Trong lòng thì phát điên, trên mặt ta vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cao cao tại thượng như cách xa người khác mười vạn tám nghìn dặm.

Tôi rùng mình, càng quyết tâm xin nghỉ.

May mắn thay, ta không phát hiện ra điều bất thường, chỉ u ám ký vào đơn xin nghỉ phép.

Tôi đứng trước bàn việc, lắng nghe suy nghĩ của ta đang lảm nhảm trong đầu:

【Có phải tôi nhẹ nhẹ giận không? Nhưng tôi đâu có gì sai?】

【Vợ ơi, sao em không đồng ý lời mời kết của ?】

【……】

Tôi nuốt nước bọt căng thẳng: “T-Tổng giám đốc, đơn xin nghỉ phép của tôi…”

Anh ta phớt lờ tôi, vò nát tờ đơn trong tay.

“T-Tổng giám đốc, đừng vò nữa, tôi sợ lắm…”

“Ồ, xin lỗi.”

Anh ta thản nhiên dùng những ngón tay thon dài, sạch sẽ của mình vuốt phẳng tờ đơn: “Cô đi khám bệnh?”

Tôi lập tức gật đầu như giã tỏi: “V-Vâng, tôi… tôi đi cắt trĩ.”

Vì muốn xin nghỉ lâu nhất có thể, tôi liều mạng rồi!

Tổng giám đốc cau mày, phất tay ra hiệu cho tôi đi.

Trước khi tôi kịp bước ra khỏi cửa, đã nghe thấy ta gọi trợ lý, đặt lịch hẹn nhổ răng vào ngày mai.

Tôi suýt khóc. Vì nghĩa nửa năm qua, tôi quyết định báo chuyện này cho nhỏ thân.

3

Tại quán bar.

“Cái gì?! Mày mày nghe tao muốn đi nhổ răng? Mà còn vì một người qua mạng?!”

“Không thể để yên chuyện này, tao phải méc!”

Bạn thân tôi lập tức gọi điện cho bà nội của Tổng giám đốc, thêm mắm thêm muối kể lại toàn bộ câu chuyện.

Gọi xong, nhỏ chọc chọc vào má bánh bao của tôi.

“Mày đang yên đang lành sao không đi ?”

“Nhưng mà không đi cũng , tao có tiền, tao bao nuôi…”

“Tao thất rồi.”

Một câu ngắn gọn, trực tiếp chặn họng con đang tính thao thao bất tuyệt.

“Ồ? Thất á?”

“Không đúng, thất cái gì? Chẳng phải mày là ‘Nữ hoàng ế bền vững’ à?”

“Đúng là phí hoài cái gương mặt này.”

Tôi bùng nổ: “Là do tao chưa gặp đúng người thôi!”

Con : “Ồ?”

Tôi đau lòng, cầm ly rượu trước mặt dốc thẳng vào miệng.

Vốn dĩ tôi không định thật, tôi quên mất tửu lượng của mình là một ly đã gục.

Không kiềm chế mà khai sạch mọi chuyện.

Con chọc chọc má tôi, vừa tức vừa buồn : “Mày giỏi lắm luôn đó, Mộ Nhẹ Ngữ. Lần đầu tiên qua mạng đã đụng trúng tao.”

“Đã còn một bên tự tay đá người ta.”

Tôi lầm bầm: “Ai bảo mày cứ gọi tao là ‘Nữ hoàng ế bền vững’, ế cũng có ngày mùa xuân chứ bộ!”

4

Hồi đó tôi vừa tốt nghiệp, đã bị con là Dư Dung kéo vào công ty nhà nó .

Tôi chẳng có chí hướng gì cao xa, đã tìm chỗ dựa thì chỉ lo nằm lười.

Công ty quy định sáu nghỉ một, tôi cứng rắn biến nó thành một nghỉ sáu.

Ơ, còn cái ngày đi duy nhất á? Đương nhiên là ngày thứ hai, ngày mà Dư Trạch đến họp.

ta trừ lương thật đó!

Mỗi tuần ta chỉ ghé công ty một lần, cũng chỉ ngày đó tôi mới nghiêm túc việc.

Công việc thì trốn riết, đồng nghiệp bắt đầu có ý kiến.

Có người tôi đi cửa sau vào công ty.

Tôi vừa xem phim vừa đáp: “Không, rõ ràng tao đường hoàng đi cửa chính mà.”

Có người tôi cố dụ dỗ đại tiểu thư nên mới vào đây.

Tôi tiếp tục xem phim: “Con đẹp thì biết thưởng thức nhau, mấy con lợn ngu xuẩn mới linh tinh.”

Có người tôi cố giả yếu đuối trước mặt Tổng Giám đốc.

Tôi liền đưa tin nhắn giao dịch của người qua mạng cho bọn họ xem.

Không nhiều không ít, đúng 52.000 tệ.

Đồng nghiệp tức đến phát điên, chỉ vào mặt tôi mắng: “Tao thấy chướng mắt lắm! Đều là dân công, sao mày nghỉ mà tụi tao phải cày chết xác?”

Một câu , thành công châm ngòi cơn giận của những người lao khác.

Tôi thở dài : “Tao biết tính mày nóng, cũng đừng có há miệng là phun chứ.”

“Mặc dù tao lười thật, công việc đáng thì chưa từng thiếu một phần.”

Tôi quăng hết đống dự án đã hoàn thành trong một tháng qua ra trước mặt họ, bọn họ tức nghẹn, tự hào ngồi xuống tiếp tục xem phim.

Hết cách rồi, để giữ vững danh hiệu “Trùm lười” này, tôi đành phải thức đêm gõ bàn phím điên cuồng.

Cái kiểu sống này, tôi đã từ thời còn đi học.

Tôi gọi nó là “Tinh thần cố gắng đến chết của người Trung Quốc”.

5

Vì quá rảnh, trong lúc lướt mấy app giải trí, tôi tiện tay kết với một người có avatar thuận mắt.

Chát chít với nhau một tháng, hai đứa đều cảm thấy quá hợp cạ.

Tôi giả vờ là một sinh viên chưa tốt nghiệp, tỏ vẻ vừa trong sáng vừa ngốc nghếch, dùng chút kiến thức ít ỏi của mình cùng ấy bàn từ thơ ca văn học đến triết học nhân sinh.

Vốn dĩ hai đứa cũng tính một thời gian nữa sẽ gặp mặt, ai dè ngay buổi họp hôm đó, tôi lại nghe suy nghĩ của ấy.

“Vậy là mày phát hiện người qua mạng của mày chính là tao, sau đó nhát quá nên vội vàng xin nghỉ?”

“Ừm.” Tôi ỉu xìu gật đầu.

Mặc dù ngoài đời tôi ra tay rất mạnh mẽ, trên mạng lúc nào cũng rụt rè, nhút nhát.

Dư Trạch ấy thích khí chất dịu dàng, yên tĩnh của tôi.

Nhưng ta không biết rằng, bỏ qua hình tượng trên mạng, ngoài đời tôi phát điên suốt ngày.

Dư Dung an ủi tôi:

“Nếu mày thím nhỏ của tao thì cũng không tệ đâu. Bà nội chọn cho tao mấy tiểu thư kia, tao chẳng ưng ai hết…”

Tôi khổ, không phải tôi không muốn dâu hào môn, mà là hào môn người ta không ưng tôi!

Nhớ lại mấy ngày đầu quen với người qua mạng, tôi bị chặn trong phòng trà rồi bị hất cả ly cà phê vào người.

Chiếc váy mới mà ấy tặng bị bẩn thỉu không ra gì.

“Ôi trời, thật ngại quá nha, tay tôi trượt một cái, bẩn váy của rồi.”

Cố Đồng giọng điệu châm chọc, mặt mũi tràn đầy ý đầy ác ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...