“Thế mà tao với tao lại chung một nhà, chẳng phải mày và ảnh sẽ đụng mặt nhau hoài sao?”
Tôi tiếp tục gật đầu.
“Nếu đã , thay vì cứ thấp thỏm lo bị phát hiện, chi bằng mày chủ thú nhận đi. Như thế ít nhất còn giữ một cái xác nguyên vẹn.”
Tôi trợn tròn mắt: “Cái… cái gì? Nghiêm trọng đến sao?”
Dư Dung hừ lạnh: “Mày không biết đâu, tao là người cực kỳ coi trọng chuyện cảm đấy. Ông nội tao bắt ảnh kết hôn với Tống gia, vì một người qua mạng mà đến giờ ảnh vẫn chưa đồng ý.”
“Và cái người qua mạng đó, chính là mày!”
Bị Dư Dung tẩy não, tôi quyết định trước tiên nghỉ việc, rồi sau đó sẽ thú nhận sự thật.
Cùng lắm thì ôm số tiền tiết kiệm mấy năm qua lười biếng tích góp mà bỏ trốn thôi!
Nhưng tôi còn chưa kịp nộp đơn nghỉ việc, thì Dư Trạch bỗng nhiên thông báo công ty sẽ tổ chức leo núi ngoại ô.
Địa điểm là một khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng, vé vào cổng cũng phải mấy trăm tệ.
Tôi lập tức quyết định, hoãn đơn nghỉ việc lại vài ngày.
12
Khi cả đoàn bước xuống xe buýt, Tống Tình đã đợi sẵn từ lâu.
“Dư tổng, thể lực em yếu lắm, leo núi phải chăm sóc em nhiều một chút nhé.”
Tống Tình vươn tay, yếu ớt tựa vào người Dư Trạch.
Tôi còn đang tính xem sao để kiếm tiền, thì bỗng cảm giác có ai đó đang tới gần.
Dưới ánh mắt thuần khiết của tôi, Dư Trạch ho nhẹ một tiếng:
“Ờm… em có mang nước không?”
“À có chứ!”
Gì đây, khách hàng đến rồi!
Tôi đối diện ánh mắt sắc lẻm của Tống Tình, dịu dàng lấy một chai nước khoáng từ chiếc balo to đùng của mình ra.
Dư Trạch bị nụ của tôi cho hoa mắt, định gì đó, vừa cúi đầu thì thấy mã QR thanh toán tôi đang chìa ra.
“Tổng giám đốc à, cũng biết đây là khu du lịch mà, giá cả mắc lắm đó.”
“Thế nên… hehe…”
[Ting~ tài khoản nhận 100 tệ.]
Nhận tiền, tôi càng rạng rỡ hơn: “Anh muốn ăn gì cũng có thể tìm em mua nhé.”
Nhận ra tôi chỉ vì kiếm tiền mới tỏ ra dịu dàng, sắc mặt Dư Trạch lập tức lạnh như băng.
Anh ta ngửa đầu uống ừng ực cả chai nước, siết chặt vỏ chai đến mức nó kêu rắc rắc.
Một phát ném chuẩn xác vào thùng rác bên cạnh.
Nhưng chỉ vài phút sau, tôi liếc thấy ta vươn tay, lén lút lôi vỏ chai ra khỏi thùng.
Bộ dạng muốn vứt đi lại ngại mất mặt khiến tôi cảm muốn rơi nước mắt.
Không hổ là tinh trẻ tuổi, đến cả việc không muốn tăng thêm gánh nặng cho lao công cũng nghĩ tới.
Trên đường lên núi, vì tôi chăm chỉ bán hàng và đối xử công bằng với mọi đồng nghiệp đến mua đồ ăn, cuối cùng đại tiểu thư Tống Tình cũng bớt cảnh giác với tôi.
Dù sao thì, tôi cũng chỉ là một nhân viên chăm chỉ, không có thời gian rảnh để đương.
“Ờm… Mộ Nhẹ Ngữ, tôi cũng hơi khát, có thể…”
“Có thể chứ!” Tôi lập tức lấy ra một chai Wahaha.
“Đại tiểu thư, cái này tính nửa giá thôi.”
Lần đầu tiên uống Wahaha, Tống Tình lộ ra ánh mắt đầy kinh ngạc, xuýt xoa khen ngon.
“Xin lỗi nhé, tôi trách nhầm rồi. Cái này chỉ tính tôi 30 tệ, đúng là người tốt.”
Trong đầu ta nghĩ một chai nước bán cho Dư Trạch cũng tận 100 tệ, còn Wahaha này chỉ tốn 30 tệ.
Vậy nên, tôi chắc chắn không có ý đồ gì với Dư Trạch.
Tôi nhận tiền, giả vờ nghiêm túc : “Tôi chỉ muốn mọi người có đồ ăn khi đói thôi mà.”
Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này kiếm một khoản, gì có ý đồ xấu xa gì chứ.
Sau khi nhận định tôi là người tốt, ánh mắt của Tống Tình lại chuyển sang ghét bỏ Cố Đồng.
Cố Đồng cứ tìm cách đến gần Dư Trạch, đều bị ánh mắt ngày càng lạnh lùng của ta dọa chạy mất.
13
Leo lên đến đỉnh núi, tôi mệt đến thở hồng hộc.
Ngồi trên ghế, số dư tài khoản trong điện thoại, tôi vừa ngắm hoàng hôn vừa tít mắt.
Mọi người chụp ảnh ở đỉnh núi một lúc, tôi lại bắt đầu thấy rầu rĩ.
Trong túi vẫn còn hơn nửa chỗ đồ ăn chưa bán hết, giờ tôi phải vác nó xuống núi nữa.
Không biết từ khi nào, Dư Trạch đã ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Để tôi giúp em mang xuống.”
Anh ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đưa tay trực tiếp lấy chiếc balo của tôi.
Tôi vội đứng bật dậy kéo lại: “Bỏ ra! Đây là sinh mạng của tôi đó!!”
Có lẽ phản ứng của tôi quá dữ dội, Dư Trạch khựng lại. Tôi kích đến mức vô đập vào lưng ta, kết quả bị trẹo chân.
“Ái! Đau quá…”
Dư Trạch lập tức quỳ một gối xuống kiểm tra chỗ bị thương: “Xin lỗi, Nhẹ Nhẹ, tôi chỉ muốn giúp em mang đồ, tôi không có ác ý.”
Khoảnh khắc đó, tôi rõ ràng thấy vẻ mặt bối rối cực độ của ta.
Nhưng khoan đã, một tên tư bản như ta, tại sao lại có thể đồng cảm với một nhân viên công như tôi?
Bị ta nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân, tôi nhất thời quên mất cách xưng hô ta vừa dùng.
Vì tôi bị thương, tốc độ cả đội bị kéo chậm lại đáng kể.
Dư Trạch để mọi người đi trước, còn ta thì cõng tôi xuống núi tìm trạm y tế.
Tống Tình thấy tôi đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, đứng bên cạnh lải nhải:
“Dư tổng, đây là tai nạn lao ! Tai nạn lao đó!”
“Anh có mua bảo hiểm cho Nhẹ Nhẹ chưa? Nếu chưa thì tôi sẽ kiện đấy!”
Sự thay đổi thái độ của Tống Tình khiến tôi hơi hoang mang.
So với lúc leo lên núi, đi xuống nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tôi nằm trên lưng Dư Trạch, bỗng nghe thấy một tiếng thở dài trong đầu.
“Chậc, vợ mình ngốc quá.”
Tôi: ???
Lại nghe suy nghĩ của ta nữa rồi?
Còn chưa kịp phản ứng, giọng kia lại vang lên.
“Nhẹ Nhẹ vợ ơi, mềm quá.”
“Yêu quá đi mất.”
?
Dư Trạch gọi tôi là Nhẹ Nhẹ?!!
Chẳng lẽ, ta đã phát hiện ra danh tính của tôi rồi?
Đến trạm y tế, Dư Trạch ra ngoài sắp xếp lịch trình tiếp theo cho mọi người.
Tôi lập tức gọi điện cho Dư Dung.
Nghe tôi kể mắt cá chân sưng như móng giò, ta đến ngả nghiêng.
Tôi cáu: “Đừng có nữa! Tao nghĩ tao bị lộ rồi!”
Dư Dung lập tức nín : “Cái gì?! Thật hả?!”
“Ừ! Không biết tại sao mà tiểu thư Tống lại thay đổi thái độ với tao 180 độ luôn.”
“Hơn nữa…”
…
Dư Dung đúng là nhanh thật, chỉ vì muốn tận tai nghe chuyện bát quái mà lái xe thẳng đến trạm y tế.
“Hơn nữa cái gì? Nói mau!”
Tôi hì hì: “Hơn nữa, lần leo núi này tao đã moi không ít tiền của mày đó.”
Dư Dung giơ tay gõ một cái lên đầu tôi: “Mày ngu à? Chỉ cần khiến tao mày, thì cần gì phải moi? Đến lúc đó cả gia sản nhà ấy cũng là của mày rồi!”
Tôi thở dài, ý bảo chuyện này không dễ đâu.
Nhưng tôi không với Dư Dung rằng… hình như Dư Trạch thật sự rất tôi.
Về năng lực nghe suy nghĩ, tôi đã nắm quy luật. Chỉ cần tôi và ta ở gần nhau, tôi sẽ nghe thấy.
14
Buổi tối, mọi người tụ tập trong phòng VIP.
Tôi uống thuốc nên không thể uống rượu, chỉ ngồi ở góc phòng uống nước trái cây.
Cố Đồng chơi rất nhiệt , rót rượu mời Dư Trạch, mà ta cũng không từ chối.
Chỉ là, sao tôi cứ có cảm giác ánh mắt ta tôi có chút ấm ức nhỉ?
Tống Tình vốn đã quen biết với Dư Dung, hai người này tôi như muốn khoan một cái lỗ trên người tôi .
Dư Dung nhéo mặt tôi: “Tao thật nhé, nếu mày còn không ra tay, tao sẽ bị cướp mất đó.”
Tống Tình gật đầu phụ họa: “Đúng đúng! Bản tiểu thư đây còn nhường cho mày rồi, mày còn sợ gì nữa?”
“Cái thằng Cố Đồng kia, mày cứ một phát là xong!”
Tống Tình bây giờ đã hoàn toàn buông bỏ bản thân.
Cô ta và Dư Trạch vốn là một cuộc hôn nhân thương mại.
Mà hôn nhân thương mại là gì? Đại khái là dù không thích đối phương, vì lợi ích hai nhà mà vẫn có thể tạm chấp nhận.
Bạn thấy sao?