4
Cũng đúng thôi, khi mới về Trình gia, lần đầu thấy Chu Thần ta đã nhất kiến chung .
Đợi đến khi biết sẽ liên hôn với Chu thị, ta hận không thể loan tin khắp thiên hạ.
Ai ngờ, nhà họ Chu lại chỉ đích danh tôi mới là người gả qua.
Giấc mơ tan vỡ, từ đó ta càng hận tôi đến tận xương tủy.
“Chu Thần, Sở Sở nó chỉ quan tâm Dao Dao thôi mà.” – phu nhân Trình vội vàng bênh con .
“Tốt nhất là !”
Chu Thần không họ thêm, chỉ chào vài người rồi nắm tay tôi rời đi.
【Hừ! Không ai phép bắt nạt vợ tôi!】
Ơ này, Tổng Chu còn tự mang theo kỹ năng “nhận diện trà xanh” nữa cơ à.
Tốt, rất tốt.
Cảm giác che chở thế này, thật sự không tệ chút nào.
Tôi quay đầu mẹ con họ Trình vẫn còn đứng nguyên chỗ.
Cho các người giả bộ đấy.
Đụng phải tường thép rồi nhé!
Sau vụ ở tiệc rượu, tôi nghĩ lại lời Trình Sở Sở châm chọc chuyện tôi “không có việc gì ”.
Nghe chói tai thì chói tai, ngẫm lại, chẳng lẽ tôi định cả đời con sâu gạo thật sao?
Dù gì tôi cũng tốt nghiệp từ đại học danh tiếng hẳn hoi.
Đúng lúc tôi còn đang cân nhắc có nên ra ngoài tìm việc hay không, thì Phương Bắc với mái tóc bạc đặc trưng xuất hiện.
“Dao Dao, có hứng thú mở một phòng triển lãm tranh chung không?”
Phương Bắc là công tử đời ba, cũng là một trong số ít bè thân của tôi. Hồi cấp ba, chúng tôi đã rất hợp cạ.
Khi biết tôi là giả thiên kim, ta cũng chẳng thay đổi thái độ.
“Tôi bỏ vốn, bỏ sức. Cậu bỏ kỹ thuật. Doanh thu chia đôi. Chơi không?”
Quả đúng kiểu buồn ngủ có người đưa gối.
Tôi đang đau đầu không biết nên gì đây.
Mà hội họa thì quá hợp rồi.
Đúng chuyên ngành, quá dễ dàng.
Tôi vừa định gật đầu thì luồng khí lạnh quen thuộc kèm áp lực mạnh mẽ từ phía sau ập tới.
“Có khách à?”
Chu Thần đã về.
Phương Bắc hì hì chào: “Tổng Chu tan ca rồi à, tôi đến bàn với Dao Dao chuyện hợp tác.”
Chu Thần gật đầu, không gì, đi thẳng lên lầu.
Nhưng trong đầu tôi thì vang ầm ầm.
【Tên công tử bướm hoa này tìm vợ tôi gì? Không tìm ai khác hợp tác à?】
【Còn dám gọi Dao Dao, đứng gần vợ tôi thế kia muốn chết à?】
【Nhìn cái là biết chẳng có ý tốt, đừng tưởng tôi không biết năm xưa từng có tin đồn. Muốn đào góc tường nhà tôi? Đừng hòng!】
“Dao Dao, cậu gì thế?”
Tôi giả vờ ho khan, cố nén tiếng .
“Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ đến tính khả thi của chuyện mở phòng tranh.”
“Có gì đâu mà nghĩ!” – Phương Bắc hứng khởi đập đùi.
“Đi với , ăn ngon mặc đẹp khỏi lo.” – ta bắt đầu thao thao bất tuyệt về kế hoạch hoành tráng.
Cuối cùng, tôi cũng không lập tức gật đầu, chỉ bảo sẽ suy nghĩ thêm vài ngày.
Sau khi Phương Bắc rời đi, tôi lên lầu gõ cửa thư phòng.
“Anh ấy chỉ đến bàn chuyện hợp tác mở phòng tranh với em thôi, ừm… em vẽ cũng tạm .”
“Biết rồi.”
Trên mặt Chu Thần chẳng có gì thay đổi.
“Tụi em chỉ là bè, mấy tin đồn hồi đại học toàn vớ vẩn thôi.”
Tôi đi tới giải thích.
Tuy rất thích cái cảm giác đóa hoa lạnh lùng này vì mình mà ghen tuông, tôi cũng không muốn ra hiểu lầm vô cớ.
Quả nhiên, vừa dứt lời, sắc mặt Chu Thần khẽ dịu đi một chút.
【Vợ đang chủ giải thích với mình sao?】
【Cô ấy sợ mình hiểu lầm à? Trong lòng ấy có lẽ cũng có mình?】
Thế , bề ngoài vẫn bình tĩnh như nước, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng: “Em đồng ý với cậu ta rồi?”
“Em vẫn chưa quyết định. Em sợ hỏng việc.”
Tôi hơi ngại ngùng.
Hơn hai mươi năm nay đội cái mác thiên kim, ngoài tiêu tiền ăn chơi thì đúng là chẳng bồi dưỡng năng lực cạnh tranh nào ra hồn.
Chu Thần tháo kính gọng vàng, trầm mặc vài giây.
“Đến Chu thị đi?”
Hả?
Chu thị là tập đoàn đầu ngành tài chính – bất sản – công nghệ.
Tôi vào đó thì gì?
“Chẳng có vị trí nào phù hợp với em đâu nhỉ?”
“Có thể vào hành chính, công việc đơn giản.”
Đôi mắt sâu thẳm ấy thoáng qua một tia mong đợi rất nhanh.
Cảm giác hơi kỳ, chẳng liên quan đến chuyên môn của tôi.
Tôi chần chừ.
“Sẽ có người kèm em.” – giọng mang theo cám dỗ mà chính cũng không nhận ra – “Cứ thử xem, không thích thì thôi?”
【Gần nước gần trăng, đặt ngay dưới mắt thì chẳng ai cướp mất .】
【Thư ký là tốt nhất, ở bên cạnh, có thể thấy vợ bất cứ lúc nào. Hoàn hảo!】
【Đồng ý đi vợ ơi. Mỗi ngày ở công ty không thấy em, thời gian trôi chậm rì rì.】
Ha ha ha…
Thì ra là tính toán đó.
Nhìn trong lòng sốt ruột đến chết, ngoài mặt lại tỏ vẻ “ chỉ cho em một lời khuyên thôi”, sự do dự trong tôi liền tan biến.
Được thôi.
Dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi.
“Vậy… em thử xem.”
Bạn thấy sao?