Tổng Tài Kiêu Ngạo [...] – Chương 6

Tôi không chắc Cố Tử Dục có hiểu ý không, hắn rõ ràng bị chấn mạnh.

"Em em !" Hắn trợn mắt tôi.

Tôi thở dài: "Tôi đang kể về cốt truyện."

Hắn giả vờ như không nghe thấy: "Em em mà!!!"

13

Tôi biết mà, Cố Tử Dục mà kích lên thì chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp hắn.

Hắn ra chuyện lớn hơn tôi tưởng rất nhiều.

Sáng vừa rời khỏi Tinh Khải, đến chiều hắn đã lôi kéo họ hàng bè, dựng lên cả một biển hoa hồng ngay trước cửa studio Yên Hỏa.

Sau đó, hắn cầm một cái loa phóng thanh, cứ thế mà hét lên từng câu một:

"Giang Duẫn! Gả cho đi!"

Tôi trợn tròn mắt.

Đúng là quê mùa, quê đến nứt cả nền đất.

Nhưng phải thừa nhận một điều rằng viên kim cương trên nhẫn to vật vã luôn.

Thế tôi vẫn từ chối.

Còn mắng hắn một trận ra trò.

Có lẽ là tôi mắng hơi nặng lời, đến khi bình tĩnh lại thì hắn đã bắt đầu khóc.

"Em ăn gian! Rõ ràng sáng nay em mới thích ! Tại sao em cứ thích giỡn với cảm của ?!"

Tôi hít sâu một hơi, : "Nếu tôi muốn chăm sóc cả đời thì ba năm trước tôi đã đồng ý rồi, cần gì đợi đến bây giờ?"

Hồi đó, Dư Dao đúng là thường xuyên quấn lấy Cố Tử Dục.

Nhưng bất kể là tôi hay hắn, chẳng ai đặt quá nhiều sự ý vào ta.

Không cần thiết, cũng không đáng.

Tôi chưa từng để tâm đến ta, càng không phải vì ta mà rời đi.

Năm đó ba mẹ tôi sản, vướng vào lao lý.

Chỉ trong một đêm, tôi từ tiểu thư danh giá rơi xuống đáy vực, kể từ đó trở thành kẻ trắng tay.

Khi đó, chàng trai ngây ngô ngày nào lại vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng hứa hẹn: "Anh sẽ cưới em, sẽ chăm sóc em cả đời."

Nhưng tôi không muốn kẻ phụ thuộc vào hắn, càng không muốn trở thành gánh nặng của hắn.

Tôi biết rất rõ, nếu không có sự hậu thuẫn của gia đình thì khoảng cách giữa hai chúng tôi sẽ ngày càng xa.

Thế nên tôi phải đi, tôi phải du học nước ngoài.

Tôi muốn trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể đứng ngang hàng với hắn, nhau một cách bình đẳng.

Dù cho khi đó Cố Tử Dục tôi đến mức sống chết, đến mức không thể chấp nhận sự chia xa dù chỉ trong chốc lát.

Dù cho hắn từng buông lời tàn nhẫn: "Nếu em dám đi, thì cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho em!"

Dù cho hắn khóc nức nở ở sân bay, cầu xin tôi ở lại.

Tôi vẫn kiên quyết bước đi.

"Tôi không cần chăm sóc cả đời. Thứ tôi cần là sự đồng hành, là một có sự tôn trọng lẫn nhau.”

Tôi hít một hơi thật sâu, thẳng vào mắt hắn.

"Nhưng ba năm trước, tôi không có tư cách những lời này. Khi đó, đã là thiên chi kiêu tử*, là người đứng trên đỉnh cao."

(*Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời, chỉ những người tài năng xuất chúng, luôn ở vị thế cao.)

"Còn tôi, chỉ có thể dựa vào để leo lên. Nếu tôi bám vào thì lấy tư cách gì để đến độc lập, tự chủ, tôn trọng? Vì thế, tôi đã rời đi. Không phải vì tôi không . Ngược lại, chính vì tôi , nên tôi mới rời đi."

Ánh mắt Cố Tử Dục sáng rực.

Tôi nghi ngờ cả đoạn dài phía trước hắn chẳng nghe lấy một chữ nào.

Hắn như thể nhặt bảo bối, kích hét lớn với tất cả mọi người xung quanh.

"Mọi người nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa? Cô ấy vừa tôi! Cô ấy vừa tôi đó! Không phải tôi nằm mơ! Cũng không phải tôi bị điên hay lãng tai! Cô ấy vừa tôi! Chính miệng ấy đấy!"

Tôi liếc sang, thấy ba mẹ hắn và chị hắn đều đồng loạt ôm trán thở dài.

Tôi cũng bất lực thở dài theo.

Đúng là hết thuốc chữa mà.

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...