Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Chu Trì bế tôi lên đặt lên bồn rửa tay. Một tay chống bên cạnh tôi, tay kia giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi.
Rất nhanh, chiếc áo choàng tắm trên người tôi bị lột bỏ. Bàn tay to của luồn vào bên trong.
Tôi sợ hãi rụt người lại. Khi mở miệng, giọng nói mềm nhũn không ra hơi: "Chu Trì, tỉnh táo lại đi... Chu Trì… Ưm..."
Giây tiếp theo, tôi trợn tròn mắt nhìn gương mặt tuấn tú của phóng lớn ngay trước mắt.
Người nóng bỏng. Tay tôi vừa chạm vào cánh tay liền lập tức theo bản năng rụt lại.
Nhưng Chu Trì lại tóm lấy tay tôi, ghìm chặt lên người .
3
Hơi thở Chu Trì nặng nề, đôi mắt đen thẫm như có mực cuồn cuộn.
Bốn mắt nhìn nhau, thế mà tôi lại không muốn tránh né. Một ý nghĩ "ti tiện" dâng lên từ đáy lòng tôi.
Tôi muốn có được . Dường như tâm tư thầm mến bấy lâu nay của tôi không muốn che giấu nữa.
Sự bất thường của Chu Trì lúc này, tôi cũng đã hiểu ra.
Khi ở nhà họ Chu, mẹ Chu lấy cớ bồi bổ cơ thể, múc cho tôi và Chu Trì mỗi người một bát canh rất to.
Bát canh đó mang theo mùi thuốc bắc thoang thoảng, tôi uống mấy ngụm liền không muốn uống nữa.
Thế mà Chu Trì lại không hề chớp mắt, một hơi uống cạn cả bát canh to. Lúc mẹ Chu giục tôi uống, liền cầm bát của tôi lên, uống hết phần còn lại.
Lúc đó, tôi và mẹ Chu đều sững sờ. Chỉ có Chu Trì thản nhiên nói: "Cô ấy không thích uống, con thích uống."
Lúc đó, tôi chỉ ý đến bát canh của mình.
Đó là bát tôi đã dùng mà!
Từ khi kết hôn đến nay, hành thân mật nhất của hai chúng tôi cũng chỉ dừng lại ở mức nắm tay. Đó cũng chỉ là trong những dịp cần thiết phải giả vờ thôi.
Thế mà lúc này, lại không chút do dự nào uống hết nửa bát canh còn lại của tôi sao?
Mẹ Chu thấy Chu Trì đã uống hết canh rồi, không hiểu sao trên mặt lại lộ ra một nụ cười không tự nhiên.
Sau đó, mẹ Chu liền bảo chúng tôi về nghỉ ngơi sớm, nhân lúc trời còn chưa muộn.
Lúc này, tôi đã hiểu ra tất cả.
Nhưng đã chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.
Hình như mấy ngụm canh tôi uống cũng bắt đầu có tác dụng.
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, đầu óc bắt đầu mơ màng.
Khi lại cúi xuống hôn tôi, tôi đưa tay ôm lấy cổ .
Chu Trì nhận ra hành của tôi, dường như đã bật công tắc nào đó trên người.
Giây tiếp theo, tôi liền bị quăng lên giường, sau đó đè xuống.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng cao, tôi bị lật qua lật lại giày vò.
Lúc Chu Trì ghé sát tai tôi, bảo tôi cố nhịn thêm một chút, khác với vẻ ngoài lạnh lùng cấm dục thường ngày.
Tôi được dỗ dành thử đủ loại tư thế, cuối cùng khàn cả giọng.
Trong lúc mơ màng, tôi không cẩn thận rơi khung ảnh trên đầu tủ của Chu Trì.
Khi khung ảnh rơi xuống đất, từ bên trong rơi ra một tấm ảnh giấu trong khe.
Tôi chỉ lờ mờ thấy đó là một người phụ nữ, tấm ảnh đã khá cũ rồi.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tong-tai-ngay-nao-cung-tha-thinh-toi/chuong-2.html.]
Ảnh đã ngả màu vàng nhạt. Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Chu Trì kéo lại.
Tôi vừa định đưa tay chạm vào tấm ảnh đó, thì nghe thấy giọng hơi hoảng loạn, ngăn lại.
Tay dài nên đã dễ dàng nhặt ngay được tấm ảnh rơi vương vãi.
Tôi thấy dòng chữ viết phía sau tấm ảnh.
Beloved in this life (Người dấu của cuộc đời này).
Điều đó khiến tôi, người nằm trên giường , quần áo xộc xệch cứ như một tên hề. Chắc là do quá, mắt tôi cay sè...
Cho đến khuya, Chu Trì mới ôm lấy tôi đang lơ mơ buồn ngủ vào phòng tắm lau rửa qua loa.
Lúc đặt tôi lên giường, tôi không biết là do mệt hay sao, không muốn mở mắt ra.
Nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của . Tôi kéo chiếc chăn bên cạnh đắp lên người.
Che đi ánh mắt của . Một lúc sau, tôi mới chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cũng không biết là tôi nằm mơ hay sao, trong giấc mơ cứ cảm giác có ai đó thì thầm bên tai.
Thế lại chẳng nghe rõ được gì...
Sáng sớm hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, ánh nắng mặt trời đã xuyên qua khe rèm chiếu lên giường.
Tôi mơ màng mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau ê ẩm.
Tôi ngơ ngác nhìn cách bài trí trong phòng.
Đây không phải phòng mình!
Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, một cánh tay rắn chắc đã vòng lấy tôi, kéo vào lòng.
Mùi gỗ thông đặc trưng trên người xộc tới.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn, trầm đục của Chu Trì: "Ngủ thêm lát nữa đi!"
Trong đầu tôi lập tức hiện lên những cảnh tối qua, mặt nóng bừng lên, đỏ rực.
Có lẽ thấy tôi không nhúc nhích, Chu Trì hơi nghi hoặc mở mắt nhìn tôi, hỏi: "Không khỏe à?"
Nhìn đôi mắt đen kịt của , tôi cảm giác như muốn nổ tung tại chỗ, ngây ngốc hỏi: "Dạ?"
Chu Trì mặt không đổi sắc nói: "Không phải đêm qua em kêu đau à?"
Sao có thể ngang nhiên nói ra câu này được chứ!
Thấy tôi không nói gì, Chu Trì hơi nhíu mày, nói đoạn hình như định ngồi dậy kiểm tra.
Tôi vội vàng lên tiếng: "Không... không!"
Cũng không biết có phải ảo giác của tôi không, thế mà tôi lại thấy khóe môi Chu Trì khẽ nhếch lên, gần như không thể nhận ra.
4
Đúng lúc này, điện thoại Chu Trì reo lên. Anh như thể bị phiền, hơi nhíu mày.
Nhưng giây tiếp theo, sau khi thấy số gọi đến, trán giãn ra không ít.
Tôi như lờ mờ thấy trên màn hình hiển thị cuộc gọi có một chữ Khương.
Anh bắt máy, tôi nghe thấy giọng người phụ nữ đầu dây bên kia.
Dù không nghe rõ ấy nói gì giọng điệu Chu Trì đối với người đó lại vô cùng dịu dàng.
Khi gần kết thúc cuộc gọi, đối phương bảo Chu Trì đến đón, không chút do dự liền đồng ý.
Người mà Chu Trì không chút do dự đồng ý đi đón, chắc hẳn rất quan trọng nhỉ.
Bạn thấy sao?