Tổng Tài Ngày Nào [...] – Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi nhớ lại chuyện Lương Tuyết từng kể, Chu Trì từng có một mối đầu tên là Khương Lai sau đó ấy đi nước ngoài.

Dường như mọi chuyện đều khớp.

Tấm ảnh bị rơi dưới gầm giường cũng đã biến mất.

Chắc là tên Khương Lai đó nhỉ!

Nỗi chua xót trong lòng tôi lớn dần, tôi siết chặt lấy chiếc chăn trước ngực.

Trong đầu tôi chợt hiện lên thỏa thuận hôn nhân giữa hai chúng tôi trước khi kết hôn.

Trong thời gian hôn nhân, cả hai sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau, sau hai năm sẽ ly hôn trong hòa bình.

Lúc đó, việc liên hôn là do hai bên gia đình thương lượng. Hai nhà muốn hợp tác chặt chẽ hơn, vì sự phát triển ổn định hơn nên liên hôn là cách đơn giản và hiệu quả nhất họ nghĩ ra.

Nhà họ Chu đã đồng ý. Đêm trước đám cưới, lúc tôi gặp Chu Trì, đến nhà tôi đón tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi đã sớm biết tầm ảnh hưởng của trong giới thượng lưu. Nên ngay hôm đó, sau khi dẫn tôi đi ăn cơm, tôi thăm dò nói: "Anh Chu, nếu không hài lòng với cuộc liên hôn này, sau khi hai nhà hoàn thành hợp tác, chúng ta có thể ly hôn bất cứ lúc nào."

Chu Trì nghe tôi nói xong, ánh mắt hơi trầm xuống. Sau đó nhàn nhạt nhìn tôi: "Chuyện sau này tính sau đi."

Nhưng tôi lại muốn nói rõ chuyện này, liền mở miệng nói: "Chúng ta thỏa thuận hai năm nhé?"

Dường như Chu Trì không vui, hơi nhíu mày.

Tôi tưởng thấy thời gian quá dài, vội vàng nói: "Một năm thì nhanh quá, bố mẹ hai nhà chắc chắn không đồng ý!"

Chưa kịp để tôi nói gì thêm thì Chu Trì lên tiếng: "Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa."

Mắt tôi khẽ sáng lên lồng n.g.ự.c lại siết chặt.

Anh... đồng ý rồi sao?

Sau khi kết hôn, hai người vẫn luôn giữ ranh giới rất rõ ràng. Ngoại trừ một số sự kiện cần thiết cần phải đi cùng nhau thì chỉ chạm mặt nhau khi ăn cơm ở nhà.

Chu Trì rất bận rộn cuộc sống của lại rất nề nếp.

Mỗi ngày vào giờ cố định, tôi đều nhìn thấy ở nhà chỉ là chào hỏi đơn giản.

Cho đến lần này, quan hệ của hai chúng tôi cũng không khác biệt lắm so với trước khi kết hôn.

5

Nghĩ đến đây, tôi siết chặt chăn, do dự rất lâu mới lên tiếng: "Chuyện đêm qua, nếu được... thì cứ xem như chưa từng xảy ra đi!"

Ánh mắt Chu Trì đột ngột rơi xuống người tôi, sau đó giọng nói trầm trầm của vang lên: "Cái gì?"

"Hả?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Hình như Chu Trì có chứng cáu kỉnh buổi sáng, lúc này, trên người lộ ra vẻ khó chịu.

Tôi sợ hãi, quấn chặt chăn ngồi dậy.

Tôi lấy bộ đồ ngủ ném ở một bên, mặc vào người, dù bị xé rách vài chỗ nhìn chung vẫn miễn cưỡng che chắn được cơ thể.

Tôi run rẩy đứng dậy, cảm giác kỳ lạ truyền đến từ giữa hai chân khiến tôi đi lại rất không tự nhiên.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tong-tai-ngay-nao-cung-tha-thinh-toi/chuong-3.html.]

Giây tiếp theo, tôi suýt chút nữa ngã xuống đất, Chu Trì nhanh mắt nhanh tay giữ lấy tôi.

Cùng với việc đứng dậy, chiếc chăn xộc xệch tụt xuống ngang hông , dường như giây tiếp theo ngay cả eo cũng không che được.

Tôi sợ nhìn thấy những thứ không nên nhìn, cố nén sự khó chịu, vội vàng đứng dậy tôi vẫn nhìn thấy không ít vết cào cấu trên người .

Không cần nghĩ cũng biết là do đêm qua tôi cào. Tôi đứng dậy xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng Chu Trì.

Cũng không biết vì sao, đột nhiên cảm giác nhiệt độ trong phòng Chu Trì giảm đi không ít.

Trở về phòng mình, tôi nhìn những vết hôn chi chít trên người mình trong gương, trong lòng chua xót, nghèn nghẹn.

Một người đàn ông như vậy, thật đáng tiếc không thuộc về tôi.

Mấy ngày tiếp theo, tôi rất ít khi gặp được Chu Trì, cũng không biết có cố ý tránh mặt tôi không.

Nhưng tôi lại nhìn thấy trên bàn mình có một lọ thuốc mỡ để bôi chỗ đó, chắc chắn là Chu Trì đưa.

Tôi ngượng ngùng mở WeChat gửi tin nhắn cho Chu Trì: [Cảm ơn.]

Bên kia như thể đang xem điện thoại, rất nhanh đã phản hồi: [Ừm.]

Hai câu giao tiếp đơn giản, sau đó liền không còn gì nữa.

Mấy ngày sau đó, mấy rủ tôi đi mua sắm, tôi thấy nhàm chán nên đi cùng.

Hai người đang nói chuyện, tôi bèn kể chuyện xảy ra hôm đó ra cho nghe.

Lương Tuyết hơi sốc nhìn tôi: "Người chị em ơi, nói tớ nghe xem Chu Trì có "đỉnh" không?"

Tôi hơi ngượng ngùng lên tiếng: "Tớ… tớ cũng không biết nữa!"

"Cậu không biết? Hai người đã " chuyện đó" rồi mà cậu còn không biết?"

Thấy tôi mãi không nói được gì, Lương Tuyết hơi mất kiên nhẫn lên tiếng: "Xem ra không "ổn" rồi, nếu không thì sao cậu lại không biết?"

Tôi vừa định bảo Lương Tuyết đừng nói nữa, thì nhìn thấy cách đó không xa có một đôi nam nữ đang dùng bữa trong nhà hàng Tây.

Ánh mắt người phụ nữ mang theo ý cười nhìn người đàn ông nét mặt nghiêm túc đối diện, dường như người đàn ông tâm trạng cũng rất tốt, người phụ nữ thậm chí còn cầm chiếc khăn ăn chủ lau miệng cho Chu Trì.

Chu Trì, người vốn có chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng, vậy mà lại ngoan ngoãn để người phụ nữ này lau khóe miệng cho .

Cũng không biết người phụ nữ nói gì, trong mắt Chu Trì toát ra ánh sáng không giống bình thường.

Lương Tuyết thấy tôi ngây ngẩn nhìn về phía trước, liền nhìn theo ánh mắt của tôi.

Giây tiếp theo, Lương Tuyết chửi tục một tiếng: "Chết tiệt, ghê tởm thật!"

Nói rồi, Lương Tuyết liền muốn kéo tôi đi bắt gian tôi lại giữ ấy lại.

Tôi nhìn Lương Tuyết lắc đầu, sau đó kéo ấy rời khỏi nơi này.

Tôi muốn quyết tâm trở thành một đối tượng liên hôn thông minh, cho nên không thể quản chuyện riêng tư của đối phương.

Lương Tuyết nhìn tôi vẻ rèn sắt không thành thép: "Cậu hèn cái gì, cậu có chị em ở đây chống lưng cho cậu mà!"

"Cậu nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi, hơn nữa hai chúng mình vốn dĩ là liên hôn thương mại, biết đâu qua một thời gian nữa sẽ chia tay."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...