Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
"Nhưng… ta cũng quá đáng lắm, đến lén lút một chút cũng không biết!"
Tôi cố ném nỗi chua xót trong lòng, nhìn Lương Tuyết cười cười: "Tớ không bận tâm đâu."
Lương Tuyết lại tò mò chụp một tấm ảnh gửi cho trai ấy: [Anh ơi, điều tra xem người phụ nữ này có lai lịch gì!]
Anh trai Lương Tuyết, tên là Lương Thần, nhanh chóng hồi âm: [Đây không phải Khương Lai sao?]
[Đây là Khương Lai á? Mối đầu của Chu Trì sao?]
[Ừm.]
Lương Tuyết nhìn tin nhắn trai gửi đến, chầm chậm nhìn về phía tôi. Tin nhắn của hai người họ, tôi đọc được từng chữ.
Lòng tôi khẽ run lên, sau đó lắc đầu: "Đừng để ý nhiều nữa, chúng ta tiếp tục đi mua sắm đi."
"Được, nhất định hôm nay phải tiêu sạch tiền của Chu Trì cho sản mới thôi."
Thực tế, ý nghĩ này cũng không khả thi lắm, bảy mươi phần trăm các ngành nghề ở thành phố A đều có cổ phần của nhà họ Chu.
Khả năng tiêu tiền khiến Chu Trì sản gần như là không thể hai chúng tôi vẫn "đốt tiền" một phen.
6
Lương Tuyết thấy tâm trạng tôi hơi sa sút, nhất quyết kéo tôi đi ăn ở một tiệm đồ ngọt "hot trend".
Hai chúng tôi vừa ngồi xuống trong tiệm.
Ngước lên lại nhìn thấy Chu Trì và người phụ nữ kia, dù giữ khoảng cách lại cùng nhau bước vào khách sạn.
Tim tôi lập tức chìm xuống đáy vực. Đều là người trưởng thành, cùng nhau vào khách sạn chuyện gì thì không cần nói cũng rõ.
Lương Tuyết vừa nãy đang bận gọi đồ ngọt, không nhìn thấy Chu Trì.
Nếu không thì với tính cách của ấy, nhất định sẽ đi cho ra nhẽ. Tôi cụp mắt xuống, không còn nhìn về hướng khách sạn nữa.
Một đĩa đồ ngọt, tôi ăn mà như thể kéo dài cả một thế kỷ.
Ngay cả vị ngọt của nó tôi cũng không cảm nhận được. Lương Tuyết thấy tôi cứ ăn hết miếng này đến miếng khác.
Cô ấy tò mò hỏi: "Cái này ngon vậy sao? Tớ thấy cậu ăn mãi không ngừng, cho tớ nếm thử một miếng xem."
Nói rồi, chiếc thìa nhỏ của ấy liền thò vào bánh của tôi. Cô ấy chỉ nếm thử một miếng nhỏ.
Giây tiếp theo, tôi nghe ấy cau mày nói: "Ơ, cái này ngọt quá!"
Lúc này tôi mới hoàn hồn lại và mới nhận ra vị quá ngọt, cổ họng đã cảm thấy gắt.
Tôi hơi khó chịu ho vài tiếng, vội vàng cầm lấy ly nước chanh uống.
Lương Tuyết hơi lo lắng nhìn tôi: "Tiểu Ý, cậu không sao chứ!"
Tôi lắc đầu nói: "Không sao, tiệm đồ ngọt cậu giới thiệu này rất ngon."
Lương Tuyết thấy tôi không muốn nói nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Hôm nay hai chúng tôi mua sắm rất lâu mới về nhà, lúc chia tay, Lương Tuyết hơi lo lắng nói: "Nếu ở chỗ Chu Trì không vui thì đến nhà tớ."
Tôi gật đầu cười nói: "Được rồi, tớ biết rồi!"
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tong-tai-ngay-nao-cung-tha-thinh-toi/chuong-4.html.]
Lúc tôi trở về thì Chu Trì đã về rồi. Anh mặc một chiếc sơ mi đen đơn giản, ngồi trên sofa xem iPad, mấy cúc áo ở cổ được cởi ra để lộ xương quai xanh.
Đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần tây hút mắt, ống tay áo sơ mi của được xắn lên một khúc để lộ cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ.
Tôi không khỏi thấy hơi kỳ lạ, nhìn vài lần.
Buổi chiều vừa mới cùng mối đầu đi khách sạn.
Không phải hai người không ở khách sạn tứ sao? Sao bây giờ về rồi?
Kỳ lạ hơn là bình thường Chu Trì về nhà đều ở trong thư phòng, sao hôm nay lại ngồi ở phòng khách rồi?
Sau khi Chu Trì cảm nhận được ánh mắt của tôi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Không hiểu vì sao, khi nhìn tôi, ánh mắt hơi né tránh vẫn trầm giọng nói: "Đến giờ ăn cơm rồi!"
Nói rồi, đứng dậy đi về phía bàn ăn. Tôi thấy dì giúp việc đã dọn sẵn cơm canh trên bàn ăn.
Nhưng tôi và Lương Tuyết đã ăn lẩu ở ngoài rồi, vì vậy tôi liền lên tiếng: "Thôi, tôi ăn ở ngoài rồi."
Chu Trì vừa kéo ghế ra trước bàn ăn ra, cũng không biết có phải tôi nghĩ nhiều rồi không, tôi cứ cảm thấy cái ghế đó là dành cho tôi.
Chu Trì khi nghe tôi nói xong thì sững lại, quay đầu nhìn tôi: "Ăn với ai?"
"Với Lương Tuyết." Nói xong, tôi liền chuẩn bị về phòng.
Có lẽ hôm nay thật sự "đốt tiền" mạnh tay quá. Những túi này tôi đều xách không nổi, lúc nãy đống túi này đều là tài xế của Lương Tuyết giúp tôi mang vào.
Chu Trì vừa định tiến lên một bước, tôi liền lên tiếng gọi dì giúp việc, nhờ dì phụ tôi mang lên lầu.
Tôi về đến phòng cảm thấy Chu Trì vừa nãy thật kỳ lạ, hoàn toàn không giống với bình thường chút nào, cứ như là đang cố ý lấy lòng tôi vậy?
Tôi lắc lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ kỳ lạ này ra ngoài. Dọn dẹp xong liền đi ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi nhìn thấy Chu Trì, cảm thấy càng kỳ lạ hơn. Sáng sớm tinh mơ, đã cởi trần chạy bộ trên máy chạy bộ ở ban công phòng khách.
Phải nói là, vóc dáng Chu Trì thật sự rất đẹp, đường nét cơ bắp rắn chắc, mạnh mẽ, cơ bụng tám múi, cơ ngực, bắp tay đều không thiếu một thứ gì.
Có lẽ là nghe thấy tiếng tôi xuống lầu, Chu Trì chậm rãi quay đầu nhìn về phía tôi.
Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, những giọt mồ hôi trên người càng tăng thêm vài phần gợi cảm.
Chu Trì cầm lấy chiếc khăn ở một bên lau mồ hôi, sau đó nhìn tôi, trầm giọng nói: "Dậy rồi à? Dì giúp việc đã xong bữa sáng rồi."
"À... ừm."
Nhưng sau đó tôi không khỏi hơi tò mò lên tiếng: "Hôm nay không đi sao?"
Chu Trì nghe tôi nói xong, ánh mắt thoáng lộ ra vẻ bối rối. Tôi có thể thấy rõ vành tai hơi đỏ.
Sau đó tôi nghe nhàn nhạt lên tiếng: "Hôm nay không bận, lát nữa mới đi."
Tôi nghe câu trả lời của , liền gật đầu.
Chu Trì thì hơi bối rối đi lên lầu: "Tôi đi tắm đây, em ăn trước đi."
"Được."
Tôi đang ăn sáng, nhàm chán mở điện thoại lướt video.
7
Bạn thấy sao?