Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Nhưng đang lướt video, tôi liền nhìn thấy một video. Trong video, một cậu con trai đang sửa soạn cho bản thân.
Đoạn thích video chắc hẳn là do của cậu con trai chỉnh sửa: [Gần đây trai tôi hay ý đến hình tượng bản thân là sao?]
Tôi tiện tay mở khu bình luận. Những câu trả lời trong khu bình luận khiến tôi trừng lớn mắt.
[Chúc mừng nha, trai sắp có mới rồi.]
[Bạn trai sắp có người mới rồi đó!]
Tôi nhìn bình luận, đột nhiên nhớ lại những phản ứng bất thường của Chu Trì.
E rằng cũng sắp có người rồi!
Tôi vẫn còn đang nghĩ về chuyện này thì nhìn thấy Chu Trì mặc một bộ vest phẳng phiu đi xuống lầu.
Bộ vest này tôi chưa từng thấy, chắc là mới may.
Ăn mặc đẹp trai thế này, e rằng hôm nay lại có hẹn với Khương Lai rồi!
Tôi vội vàng ăn vội mấy miếng bữa sáng rồi rời khỏi phòng ăn.
Tôi đứng trong vườn sau nhà, hít thở không khí trong lành giây tiếp theo tôi liền cảm giác có một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn mình.
Tôi quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Chu Trì đang đứng trong phòng khách, nhìn về phía tôi qua tấm kính.
Tôi nở với một nụ cười chuẩn mực, sau đó quay người tránh đi ánh mắt của .
Trở về phòng, tôi nằm trên giường nghĩ về ánh mắt của Chu Trì vừa nãy. Giây tiếp theo, tôi bật dậy khỏi giường.
Tôi biết có ý gì rồi. Anh không chờ được nữa, nôn nóng muốn cho Khương Lai một thân phận "danh chính ngôn thuận".
Nhưng nghĩ đến đây, lòng tôi liền chua xót, sau đó tôi gọi điện cho Lương Tuyết.
"Tuyết à, tớ đến nhà cậu ở một thời gian được không?"
Chắc Lương Tuyết vừa mới ngủ dậy, mơ mơ màng màng lên tiếng: "Sao thế? Chu Trì lại chuyện gì quá đáng à?"
"Không có, chỉ là muốn đến ở cùng cậu một thời gian thôi!"
"Được, cậu đến đi, tớ bảo tài xế nhà tớ đi đón cậu."
Lúc tôi mang theo vài bộ quần áo đơn giản ra ngoài, dì giúp việc hỏi tôi đi đâu.
Để tránh phải giải thích và có những rắc rối không cần thiết, tôi chỉ cười, rồi nói mình về nhà họ Trình ở vài ngày.
Đến nhà Lương Tuyết, tôi liền nhìn thấy ở cửa có một người đàn ông dáng người thanh tú đứng đó.
Nếu tôi không nhìn nhầm, đây chắc là trai Lương Tuyết, Lương Thần.
Cũng không biết hai người đang nói chuyện gì, tôi chỉ nhìn thấy Lương Tuyết cúi đầu, vẻ mặt không nguyện.
Nhìn thấy tôi, Lương Tuyết như nhìn thấy được ánh sáng, lập tức nở nụ cười thật tươi nhìn về phía tôi: "Tiểu Ý, cậu đến rồi!"
Lương Thần cũng chậm rãi xoay người nhìn về phía tôi. Lương Thần có dáng vẻ không giống với Chu Trì.
Lương Thần trông rất thanh tú, so với vẻ nghiêm túc, bá đạo của Chu Trì thì khí chất toát ra từ khắp người ấy đều rất nhã nhặn.
Anh ấy đeo một chiếc kính gọng vàng, ánh mắt nhìn người khác đều dịu dàng.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tong-tai-ngay-nao-cung-tha-thinh-toi/chuong-5.html.]
Gặp tôi xong, Lương Thần mang theo ý cười nhàn nhạt nói: "Trình Ý đến rồi."
Tôi xách túi lớn, gật đầu: "Anh Thần cũng ở đây ạ!"
"Ừm, đến tìm Tiểu Tuyết có chút việc." Sau đó, Lương Thần rời đi. Lương Tuyết đưa tôi vào căn hộ chung cư rộng rãi của ấy.
Lương Tuyết tò mò hỏi đêm qua tôi về nhà xảy ra chuyện gì, sao lại nghĩ đến việc qua đây tìm ấy rồi.
Sau đó tôi bèn kể hết những điều bất thường của Chu Trì cho ấy nghe.
Lương Tuyết suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng: "Không phải ta đang quyến rũ cậu đấy chứ!"
"Hả? Sao có thể chứ?"
"Sao lại không thể, ta lại cởi trần khoe cơ bắp rồi lại chuyện "ấy ấy" nữa!"
Nói đến đây, tôi mới kể ra chuyện mình nhìn thấy Chu Trì và Khương Lai cùng nhau đi vào khách sạn. Lương Tuyết nghe xong suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Sau đó liền nghe ấy nói: "Vẫn là tớ nghĩ về đàn ông tốt đẹp quá rồi! Tiểu Ý cậu cứ yên tâm ở chỗ tớ ở, tớ dẫn cậu đi xõa!"
8
Buổi đó, Chu Trì gửi tin nhắn cho tôi, nội dung rất ngắn gọn: [Sao lại về nhà mẹ đẻ rồi?]
[Nhớ mẹ nên về ở vài ngày thôi.]
[Được, lúc về sẽ qua đón em.]
Lương Tuyết ngồi một bên, nhìn tin nhắn của Chu Trì, mỉa mai một hồi lâu: "Ôi trời ơi, sẽ qua đón em á, mặt dày thật đấy!"
Buổi tối, tôi nằm trên giường nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây. Thực ra, tôi không dám về nhà.
Ban đầu hôn sự này, nhà họ Trình vốn đã ở thế yếu hơn.
Sau khi nhà họ Chu đồng ý liên hôn, bố tôi đã giục tôi nhanh chóng đăng ký kết hôn với Chu Trì, sau đó lại giục tôi có con.
Bị giục đến mức phiền không chịu nổi, tôi đành lấy Chu Trì bia đỡ đạn, nói: "Chu Trì, ấy không được!"
Quả nhiên sau đó bố tôi không còn nói gì nữa.
Tôi vẫn luôn tự hỏi liệu canh mà mẹ Chu cho tôi và Chu Trì uống đêm đó có phải là do bà ấy đã nghe được tin tức gì từ bố mẹ tôi không.
Vì vậy tôi không dám về nhà, sợ không chịu nổi những lời cằn nhằn ấy.
Cũng không thể nói họ không tôi, chỉ có thể nói họ quá thực tế.
Họ cho rằng chỉ cần tôi sinh đứa con của nhà họ Chu ra, cuộc hôn nhân này sẽ ổn định hơn phần nào, dù thế nào thì cả đời này tôi cũng có thể ngồi vững vị trí phu nhân, người nắm quyền của nhà họ Chu.
Nhưng sự thật có đúng như vậy không? Thực ra, tôi cũng ôm theo ảo tưởng mà gả cho Chu Trì, tôi thích .
Có lẽ liên hôn cũng có thể có cảm thật có vẻ như tôi đã nghĩ quá thơ ngây rồi.
Tôi vốn nhút nhát, không thích tham gia những buổi tiệc tùng mang tính thương mại.
Nhưng những dịp tiệc tùng của nhà họ Chu lại càng nhiều đến mức khó tin. Chu Trì có lẽ cũng nhận ra điều này, chắc là sợ tôi nhà họ Chu mất mặt.
Phần lớn những lúc như vậy, đều sẽ cùng tôi tham gia. Khi bận, mẹ Chu cũng sẽ đi cùng tôi.
9
Bạn thấy sao?