QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : -cho-nguoi-khac/chuong-1" target="_blank">https://vivutruyen2.net/tra--cho-nguoi-khac/chuong-1
6
Ba ngày sau, trên mạng bùng lên một làn sóng tranh cãi “đứa bé rốt cuộc mang họ Cố hay họ Lục”.
Trong buổi livestream, Cố Hoài An rưng rưng nước mắt, vừa khóc vừa tố cáo tôi và Lục Cảnh Thâm.
Trong lời ta, tôi biến thành loại đàn bà rác rưởi ngoại phản bội, còn cố ý không cho con nhận cha ruột, cố khai gian tuổi con, thậm chí trì hoãn để con không vào mẫu giáo đúng hạn – một bà mẹ tồi tệ.
Còn Lục Cảnh Thâm thì bị ta bôi thành kẻ không biết xấu hổ, hoại hôn nhân gia đình người khác, thậm chí “hám” bố kế cho con người ta.
Dư luận trên mạng lập tức ồn ào, sôi sục.
Trong chốc lát, cổ phiếu Tập đoàn Lục thị cũng có chút dao , giảm nhẹ.
Cố Hoài An đắc ý hỏi tôi: “Cô hối hận chưa?”
Nhưng tôi hối hận cái gì chứ? Con tôi thông minh lanh lợi, chồng tôi dịu dàng chu đáo, sự nghiệp của tôi cũng đang tiến triển ổn định.
Nếu không phải do Cố Hoài An chen ngang ngu xuẩn, tôi đã chẳng có thêm những chuyện phiền phức này.
Để cuộc sống trở lại bình yên như trước, tôi ta, lần đầu tiên kể từ khi gặp lại mà lên tiếng khuyên nhủ:
“Cố Hoài An, biết đủ thì dừng, đừng để cuối cùng tự biến mình thành trò hề.”
Nhưng ta lại tưởng tôi sợ hãi.
Anh ta : “Thẩm Thanh Huyền, ngay lập tức ly hôn với cái thằng đàn ông hoang kia, nếu không tôi sẽ khiến cả đời không gặp lại con !”
Tôi lạnh mặt ta, còn chưa kịp mở miệng thì một giọng khác đã chen vào:
“Chị Thanh Huyền, chị đừng giận dỗi trẻ con nữa. Anh Hoài An vì tìm chị mà suýt mất mạng mấy lần đấy.”
“Chị người thì đừng vô ơn như thế, huống hồ Hoài An còn là thanh mai trúc mã hai mươi năm với chị.”
“Dù chị có thích cái gã đàn ông hoang kia, cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc nghĩa xưa !”
Người trách móc tôi một tràng chính là trợ lý của Cố Hoài An – Giang Nguyệt Ảnh.
Lúc này, Giang Nguyệt Ảnh rơi lệ như mưa, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, một câu “ Hoài An” hai câu “ Hoài An”, cứ như tôi là kẻ ác cố bắt nạt ta.
Cố Hoài An cũng sa sầm mặt, hỏi tôi: “Thẩm Thanh Huyền, tới nước này rồi mà vẫn không chịu nhận sai?”
Cuối cùng tôi không nhịn mà bật lạnh: “Cố Hoài An! Người phải cúi đầu xin lỗi là , không phải tôi!”
Nói dứt lời, tôi quay lưng bỏ đi.
7
Dạo gần đây, cổ phiếu của Lục thị ít nhiều có biến , với kinh nghiệm lăn lộn thương trường nhiều năm của Lục Cảnh Thâm, chút sóng gió dư luận này chẳng thể tạo ra tổn thất không thể cứu vãn.
Thế , người đàn ông trước mặt với vẻ mệt mỏi hiện rõ, tôi vẫn thấy xót xa.
Thời gian qua, không chỉ truyền thông ráo riết bám theo Lục Cảnh Thâm, mà con tôi cũng mấy lần bị theo dõi.
May mà Cố Hoài An tuy khốn nạn cũng không đến mức để “con ruột” mà ta nghĩ là của mình gặp nguy hiểm.
Chỉ là ta liên tục tìm cách tiếp cận, thăm nom con bé, thậm chí còn định lén bế con tôi về nhà họ Cố.
Dù thế nào, chuyện này cũng đã ảnh hưởng không ít đến cuộc sống của chúng tôi.
Tôi với Lục Cảnh Thâm: “Chúng ta xét nghiệm ADN đi, để nhà họ Cố khỏi quấy rầy nữa.”
Trước đây, tôi không đề nghị xét nghiệm là vì sợ sẽ khiến con bị tổn thương tâm lý.
Dù sao, đứa trẻ nào lại muốn cha mẹ mình đi xét nghiệm ADN để xác nhận thân phận chứ? Huống hồ, để chặn miệng Cố Hoài An, xét nghiệm lần này buộc phải dùng phương pháp lấy máu.
Đang lúc tôi còn do dự, con đã chủ : “Mẹ, con không muốn gặp xấu nữa! Con muốn xét nghiệm ADN để bảo vệ mẹ và bố!”
Trái tim tôi ấm áp hẳn lên, ôm con bé hôn liên tiếp mấy cái thật mạnh.
8
Việc xét nghiệm ADN công khai trước toàn mạng.
Khi biết kết quả, Cố Hoài An lập tức kích :
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Nhất định các người đã sai! Lục Cảnh Thâm sao có thể là cha ruột của Niệm Niệm?!”
Anh ta nhất quyết đòi xét nghiệm lại.
Nhưng tôi không muốn để con chịu thêm một lần đau nữa.
Chồng tôi chỉ lạnh lùng : “Cố tiên sinh, bất kể tin hay không, Niệm Niệm là con ruột của tôi! Là con của tôi và Thẩm Thanh Huyền!”
Cố Hoài An vẫn không chịu bỏ cuộc.
Anh ta lao lên định chộp lấy con tôi, miệng lải nhải đòi xét nghiệm lần hai.
Nhưng vừa chạy hai bước, đã bị một bàn tay từ phía sau giữ chặt.
Ngẩng lên, tôi thấy bà Cố – mẹ ruột của Cố Hoài An.
Bà với vẻ mặt đau đớn, gần như gào khản cả giọng: “Con à, đứa bé trong bụng Thẩm Thanh Huyền đã bị mẹ cầu bỏ từ bảy năm trước rồi! Đừng mê muội nữa! Giang Nguyệt Ảnh mới là người con nên cưới!”
Mặt Cố Hoài An lập tức tái nhợt.
“Mẹ… mẹ gì ?”
Bà Cố con trai đầy xót xa, vẫn muốn cắt đứt mọi liên hệ giữa ta và tôi.
Trong mắt bà, tôi – Thẩm Thanh Huyền – vĩnh viễn không xứng với người con trai “ưu tú” của bà.
Giọng bà trầm xuống: “Bảy năm trước, mẹ đưa cho ta ba triệu, cầu bỏ đứa bé. Cô ta đã đồng ý, bỏ con ngay trước mặt mẹ, rồi rời thủ đô.”
Nghe xong, mắt Cố Hoài An lập tức đỏ bừng:
“Mẹ! Ý mẹ là… mẹ đã tự tay con của con?!”
Sắc mặt bà Cố cũng trắng bệch, ánh mắt chợt né tránh: “Con à, sau này con sẽ có những đứa khác. Chúng ta không cần con của Thẩm Thanh Huyền, mẹ chỉ nhận Giang Nguyệt Ảnh là con dâu!”
Gần như ngay khi lời vừa dứt, Cố Hoài An bật khóc lớn.
Sau vài tiếng gào thảm thiết, ta bỗng đứng bật dậy, siết chặt vai mẹ mình.
Bạn thấy sao?