9
“Mẹ, năm đó số tiền mẹ đưa cho Thẩm Thanh Huyền… không phải để ấy rời xa con, mà là để uy hiếp ấy bỏ đứa con của con, đúng không?”
Sắc mặt bà Cố lập tức trắng bệch.
Bà vốn định dối để lừa con trai, khi chạm phải ánh mắt của tôi, lời đến miệng lại ấp úng, không nổi một câu trọn vẹn.
Cố Hoài An như chợt bừng tỉnh.
Anh ta quay người túm lấy Giang Nguyệt Ảnh – kẻ đang đứng bên xem trò vui.
“Nói thật cho tôi biết! Năm đó những tấm ảnh kia từ đâu ra?”
Giang Nguyệt Ảnh cũng hoảng sợ đến tái mặt: “Tôi… tôi rồi, những bức ảnh đó là tôi vô thấy trong tủ quần áo của chị Thanh Huyền.”
Cố Hoài An lập tức cảnh giác: “Sao lại vào phòng của ấy?”
Giang Nguyệt Ảnh ấp úng không đáp.
Anh ta hỏi tiếp: “Nói tôi nghe, quần áo trong tủ của ấy nhiều váy hơn hay nhiều quần hơn?”
Giang Nguyệt Ảnh lảng tránh ánh mắt: “Đã bảy năm rồi, tôi sao nhớ trong tủ quần áo của chị ấy nhiều váy hay nhiều quần hơn!”
Nhưng đối diện ánh mắt như muốn người của Cố Hoài An, ta chỉ đành liều: “C-có lẽ là nhiều váy hơn.”
Lời vừa dứt, liền nghe thấy tiếng bùng nổ từ Cố Hoài An.
Cô ta tưởng mình đoán đúng, khóe môi vừa nhếch lên, thì bất ngờ bị ta tát một cái trời giáng.
Giọng ta đầy bi phẫn: “Trong tủ quần áo của ấy vốn chẳng có bộ nào cả!!!”
Giang Nguyệt Ảnh sững sờ: “Sao… sao lại thế?”
Cố Hoài An , bảy năm trước, sau khi tôi mang thai, để chuẩn bị một phòng đồ chơi cho em bé, tôi và ta đã quyết định chuyển phòng của tôi thành phòng chơi.
Quần áo và đồ đạc của tôi đã dọn hết sang phòng của Cố Hoài An, vốn sẽ là phòng ngủ chính của chúng tôi sau này.
Nên tủ quần áo trong phòng tôi không thể nào có đồ.
Giờ đây, Cố Hoài An gần như đứt từng khúc ruột, khóc không thành tiếng.
Lần đầu tiên, người đàn ông vốn luôn cao cao tại thượng ấy lại tự nguyện cúi đầu.
Anh ta quỳ xuống cầu xin tôi quay lại, cầu xin tôi tha thứ, cầu xin tôi ly hôn với Lục Cảnh Thâm, và hứa sẽ coi con tôi như con ruột.
Còn tôi, chỉ lùi lại một bước.
Tôi với ta: “Cố Hoài An, chúng ta đã kết thúc từ bảy năm trước. Không ai có thể mãi chờ ai. Tôi đã có cuộc sống mới, xin đừng quấy rầy tôi và gia đình tôi nữa.”
Nói xong, tôi quay lưng bước đi.
Sau lưng, là tiếng khóc nghẹn ngào của ta.
Nhưng tôi không mảy may mềm lòng.
Để ta hoàn toàn cắt đứt hy vọng, tôi cố ý nâng giọng, nũng với Lục Cảnh Thâm:
“Chồng ơi, tối nay em muốn ăn cá chua ngọt!”
Lục Cảnh Thâm lập tức đáp: “Được.”
Con tôi lon ton : “Con muốn ăn KFC!”
Anh cũng cưng chiều: “Được, phải ăn vừa thôi.”
Chúng tôi dần đi xa, tiếng khóc kia cũng dần biến mất khỏi tai.
10
Hai tháng sau, tôi thấy tin nhà họ Cố sản trên báo, còn người thừa kế Cố Hoài An cạo trọc đầu, miệng muốn đi tu.
Mẹ và em ta tìm đến tôi, quỳ trước mặt, xin tôi khuyên Cố Hoài An quay lại.
Lúc đó, tôi đang tựa trong lòng chồng, chỉ lắc đầu: “Xin lỗi, tôi và nhà họ Cố đã không còn bất cứ liên quan gì, cũng không có nghĩa vụ giúp các người khuyên con trai hay trai mình.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi.
Lần nữa gặp lại bà Cố và Cố Gia Ninh, họ đang đứng phát tờ rơi ngoài phố, còn “ con dâu tốt” mà bà Cố từng hết lời khen – Giang Nguyệt Ảnh – chỉ đứng đó với vẻ mặt chua ngoa khổ sở.
Cô ta hằn học đẩy bà Cố ngã xuống đất, miệng không ngớt lời cay độc.
Sau này tôi mới biết, Giang Nguyệt Ảnh đang mang thai con của Cố Hoài An. Vì có bầu trước khi cưới, ta bị nhà họ Giang đuổi ra khỏi nhà, từ tiểu thư giàu có biến thành kẻ khốn cùng.
Nhưng tất cả chuyện đó chẳng liên quan gì tới tôi nữa.
Bởi tuần sau, tôi và Lục Cảnh Thâm sẽ đưa con đi du lịch nước ngoài.
Chúng tôi đang sống rất hạnh phúc – và sẽ còn hạnh phúc hơn nữa.
— Hết —
Bạn thấy sao?