8
“Thi Dư, cuối cùng cũng tìm thấy em…”
Không ngờ chỉ nửa năm không gặp, Giang Quyện đã thành dáng vẻ tiều tụy như .
“Anh đi hết tất cả những quốc gia mà chúng ta từng đến, không tìm thấy em. Anh tưởng cả đời này không thể gặp lại em nữa.”
“May mà ông trời vẫn để chúng ta gặp lại.”
Giọng nghẹn lại, đôi mắt rưng rưng.
Tôi bình thản lùi vài bước, kéo dài khoảng cách với .
“Thôi đi, trước mặt tôi đừng diễn trò si nữa. Sao, thư ký ngoan ngoãn của không đi theo sao?”
Anh loạng choạng bước lại gần, vừa định chạm vào eo tôi, tôi liền né sang một bên.
“Em yên tâm đi vợ à, đã biết tất cả những gì An Ninh với em. Anh thề, sẽ không bao giờ tin ta nữa!”
“Tùy tin ai. Nhưng tôi cảnh cáo , chúng ta đã ly hôn rồi, đừng hòng lừa tôi quay lại!”
Tôi nhếch môi khẩy.
Giang Quyện cụp mắt xuống, thất thần tôi rất lâu, ánh mắt đầy bi thương.
“Vợ à, biết tất cả là lỗi của , chúng ta là vợ chồng, có gì hận thù cứ rõ ra là . Tại sao em lại lừa ký vào đơn ly hôn chứ?”
Anh ta còn có mặt mũi với tôi những lời này.
Khi ta vì An Ninh mà hết lần này đến lần khác chà đạp lên lòng tự trọng của tôi, vứt bỏ cảm của tôi, ta đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?
“Giang Quyện, thật sự tôi quá thất vọng.”
“Tôi là một con người sống bằng xương bằng thịt, đâu phải món đồ để tùy ý vứt bỏ. Trái tim tôi cũng biết đau!”
Nghe tiếng chất chứa oán hận của tôi, Giang Quyện bất ngờ lấy điện thoại ra, mở cho tôi xem vài tấm ảnh về An Ninh.
Trong ảnh, An Ninh toàn thân bê bết máu, thậm chí mất cả nửa cánh tay, ngơ ngác dựa vào giường bệnh trong trại tâm thần, ánh mắt trống rỗng về phía trước.
“Thi Dư, xin em tin một lần cuối, thật sự đã cắt đứt hoàn toàn với ta rồi!”
“Cho dù ta có chết trước mặt hôm nay, cũng sẽ không bao giờ quay lại thêm một lần!”
Tôi khẽ nhạt, chẳng chút cảm .
“Liên quan gì đến tôi? Anh mau đi đi, cả đời này tôi không muốn gặp lại nữa.”
Trong lúc giằng co, Phó Tây Châu đẩy cửa nhà hàng bước thẳng vào.
Giang Quyện vừa thấy thì vội đưa tay định kéo tôi về phía sau:
“Thi Dư, đừng để ý đến hắn, hắn chỉ là một…”
Tôi hất mạnh tay Giang Quyện, chạy thẳng về phía Phó Tây Châu, bảo vệ đưa lên xe rời đi.
Không ngờ, Giang Quyện phát điên đuổi theo sau xe, tiếng gọi của vỡ nát trong gió:
“Thi Dư, xin em một lần thôi, thật sự biết lỗi rồi!”
“Xin lỗi, xin lỗi em, Thi Dư, đừng đi với hắn, hắn là kẻ lừa đảo!”
“Thi Dư!”
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, bóng dáng dần mờ đi, cuối cùng loạng choạng lao ra đường, giơ tay định chặn một chiếc taxi.
Nhưng chưa kịp đưa tay lên, một chiếc xe tải từ phía trước lao tới, đâm thẳng vào .
Tiếng hét đau đớn của người đàn ông xé toạc bầu trời.
Phó Tây Châu lập tức phanh xe, ôm chặt lấy tôi đang run rẩy sợ hãi vào lòng.
…
Tin tức về Giang Quyện tôi nghe một tháng sau.
Anh vì tai nạn giao thông nghiêm trọng mà trở thành người thực vật.
Khoảng thời gian đó, Phó Tây Châu cũng giúp tôi thu thập đầy đủ những chứng cứ về việc trước kia ta bao che để An Ninh hãm tôi.
Công ty Giang Quyện chỉ trong một đêm đứng bên bờ sụp đổ, bản thân vốn dĩ phải vào tù, vì trạng cơ thể nên chỉ có thể nằm bất trong bệnh viện suốt đời.
Phía bệnh viện hy vọng tôi đến ký giấy tờ liên quan, tôi chỉ gửi tới một tờ giấy chứng nhận ly hôn.
Cùng lúc ấy, sự nghiệp của tôi bắt đầu khởi sắc.
Đêm sinh nhật tuổi 29, Phó Tây Châu quỳ một gối trước mặt tôi, trang nghiêm cầu hôn.
“Thi Dư, hình của ván cược năm xưa đã nghĩ rất lâu.”
Anh ngước lên tôi, trong mắt là sự chân thành chưa từng có.
“Hay là em… đem cả cuộc đời còn lại giao cho , cả đời này không rời xa nữa!”
Tôi sững người trong chốc lát, rồi bật , đầu ngón tay run run đón lấy chiếc nhẫn.
Tiếng hò reo chúc mừng vang khắp bốn phía, còn đã đứng dậy, ôm chặt tôi vào lòng.
Quãng đời còn lại, chính là những tháng ngày bình yên và hạnh phúc bên nhau.
【Hoàn】
Bạn thấy sao?