Trả Lại Công Bằng [...] – Chương 6

Chương 6

6

Tô Tuệ Nga đỏ bừng cả mặt, cắn chặt môi, không thốt ra lời phản bác nào.

Người bên ngoài lúc này cũng gần như đã hiểu rõ toàn bộ sự việc, sắc mặt ai nấy đều hiện lên vẻ tức giận.

“Sao lại thế này? Đồng chí Tô Tuệ Nga không phải vợ chính thức của Trình doanh trưởng, mấy hôm nay chúng ta gọi ta là doanh trưởng phu nhân, ta sao có thể nhắm mắt ngơ mà nhận như đúng rồi?”

“Trình doanh trưởng từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc, sao lại để xảy ra vấn đề tác phong nghiêm trọng thế này?”

“Phải điều tra! Nhất định phải điều tra rõ, trả lại công bằng cho đồng chí Diệp Thanh Chi!”

Tô Tuệ Nga hoảng loạn đến mức che mặt bật khóc, còn Trình Kiến Quân thì nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Các đồng chí, xin mọi người bình tĩnh, hãy nghe tôi giải thích.”

“Đúng là tôi đang sống chung với đồng chí Tô Tuệ Nga, giữa chúng tôi hoàn toàn trong sạch. Tôi xin thề với Đảng, chưa từng có hành vi vượt ranh giới đạo đức.”

“Cô ấy là vợ liệt sĩ – đồng đội cũ của tôi. Trước khi hy sinh, ấy đã nhờ tôi chăm sóc vợ mình, vì tôi mới giấu đơn vị, đưa ấy theo bên cạnh.”

“Chuyện này, tôi sẵn sàng công khai kiểm điểm và chịu mọi hình từ tổ chức.”

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người bắt đầu thay đổi. Nhiều ánh mắt chuyển sang thương cảm cho Tô Tuệ Nga.

Vợ liệt sĩ – thân phận này vốn luôn khiến người ta kính trọng và xót xa.

Ngay cả việc Trình Kiến Quân bỏ vợ, bỏ con, cũng dần lý giải theo hướng “trọng nghĩa”, “nghĩa nặng như núi”.

Tôi thấy thế sắp bị xoay chuyển theo hướng “dĩ hòa vi quý”, sao tôi có thể chấp nhận ?

“Vợ liệt sĩ thì đã có nhà nước chăm lo, có chế độ đãi ngộ riêng. Vậy mà ta vẫn ngang nhiên chiếm giữ khoản tiền trợ cấp Trình Kiến Quân gửi cho mẹ con tôi là sao?”

“Lẽ nào vợ liệt sĩ thì có quyền xem mạng sống người khác như cỏ rác, muốn gì thì ?!”

“Vì muốn sống sót, mẹ chồng tôi phải bán máu, đến mức ngất xỉu. Sau đó tôi tiếp tục thay bà ấy mà rút máu!”

Tôi kéo tay áo mình và mẹ chồng lên, những vết bầm tím, chỗ tiêm kim lốm đốm khiến ai cũng phải hít một hơi lạnh.

Mẹ chồng ôm mặt bật khóc.

“Con trai tôi đang bệnh nguy kịch, loại thuốc cứu mạng tôi bán thận còn không mua nổi, thế mà Trình Kiến Quân lại để dành nó cho con của Tô Tuệ Nga!”

“Tôi giành là đúng! Vì đó là thứ đáng lẽ thuộc về con tôi! Vậy mà ta, vì bảo vệ người đàn bà đó, lại đập tan hy vọng sống sót cuối cùng của con trai mình!”

“Một người chồng, người cha có trách nhiệm, có thể vì một người phụ nữ khác mà dồn chính vợ con mình vào đường chết sao?”

“Hay là ta đang chờ mẹ con tôi chết vì đói, vì bệnh, vì lạnh… để đường hoàng chung sống trọn đời bên ta?”

Từng lời tôi như rút ra từ máu tim, khiến cả đám đông không ai không , ánh mắt tôi đầy thương xót. Chỉ có Trình Kiến Quân vẫn lạnh lùng vô cảm, ánh mắt tôi đầy oán hận.

Đúng lúc ấy, có người trong đám đông đột ngột hô lớn:

“Thủ trưởng tới rồi!”

Sắc mặt Trình Kiến Quân lập tức trở nên vô cùng khó coi, ta vẫn phải đứng nghiêm cùng mọi người, chào theo quân lễ.

Thủ trưởng chậm rãi bước đến trước mặt tôi.

Tôi lập tức quỳ gối, nước mắt giàn giụa:

“Thủ trưởng, tôi muốn tố cáo Trình Kiến Quân ngoại khi đang trong hôn nhân, bỏ rơi vợ con, ngược đãi mẹ ruột, lạm dụng quyền lực, vi phạm nghiêm trọng kỷ luật tổ chức!”

Trình Kiến Quân lập tức lao đến, định mở miệng giải thích, bị thủ trưởng quát thẳng:

“Trình Kiến Quân!”

“Có mặt!”

“Anh chỉ cần thành thật trả lời tôi một câu: Đồng chí Diệp Thanh Chi… có phải vợ hợp pháp của không?!”

Trình Kiến Quân nhớ lại lúc hoàng hôn gặp thủ trưởng ở cổng doanh trại, mặt tái nhợt. Sau vài giây do dự, ta nghiến răng thốt ra một chữ: “Phải.”

Thủ trưởng lộ rõ vẻ thất vọng, không ta thêm lần nào nữa mà quay sang cúi người đỡ tôi dậy.

“Đồng chí Diệp Thanh Chi, tôi đã nghe hết những gì . Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ mọi việc và xử lý nghiêm bất kỳ ai vi phạm kỷ luật.”

Tôi nghẹn ngào gật đầu.

“Thủ trưởng, tôi… còn một thỉnh cầu riêng.”

“Cô cứ .”

“Tôi muốn ly hôn với Trình Kiến Quân!”

7

Mọi người đồng loạt tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Bởi vì mới nãy thôi, tôi còn như sống chết đòi bám lấy Trình Kiến Quân không buông.

Họ đâu biết, tất cả chỉ là màn kịch để tôi vạch trần hết thảy bộ mặt thật của hai kẻ đó, khiến chúng thân bại danh liệt.

“Anh không đồng ý ly hôn!”

Trình Kiến Quân bất ngờ đứng ra, nắm lấy tay tôi, giọng điệu chân thành:

“Thanh Chi, trước kia không biết em đã chịu khổ như , là khốn nạn. Bây giờ hiểu rồi, muốn bù đắp cho mẹ con em.”

“Anh sẽ sắp xếp ổn thỏa cho Tô Tuệ Nga, không để em phải tiếp tục chờ đợi nữa. Xin em, hãy cho một cơ hội, không?”

Kiếp trước, khi ta trở về lo tang lễ, phát hiện Tô Tuệ Nga từng chiếm dụng tiền sinh hoạt gửi cho tôi, chính điều đó gián tiếp khiến mẹ tôi chết vì đói, con tôi chết vì bệnh.

Kết quả, ta vẫn lạnh lùng quyết dứt khoát ly hôn với tôi, cưới Tô Tuệ Nga vợ

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...