Trả Lại Công Bằng [...] – Chương 7

Chương 7

Kiếp này, bi kịch còn chưa xảy ra, sao ta lại đột nhiên đổi tính muốn “bù đắp” cho mẹ con tôi?

Tôi không hề do dự, vạch trần ngay dã tâm của ta:

“Trình Kiến Quân, không chịu ly hôn chẳng qua vì muốn lấy lại chút hình tượng trước mặt đồng đội, trước mặt thủ trưởng thì lại giả bộ ‘thành thật khai báo’ để giảm nhẹ tội.”

“Một cuộc hôn nhân giả tạo như , tôi không cần!”

Trình Kiến Quân sững người, liếc sắc mặt của thủ trưởng, theo bản năng phản bác:

“Không phải đâu, Thanh Chi, em hiểu lầm rồi.”

Thấy tôi kiên quyết, Trình Kiến Quân cuối cùng cũng nhớ ra là mình còn có một người mẹ.

“Mẹ… mẹ giúp con khuyên Thanh Chi với, xin ấy cho con một cơ hội, con nhất định sẽ đối xử tốt với hai người mà…”

Mẹ chồng tôi nước mắt lưng tròng, cầm gậy đập mạnh vào người Trình Kiến Quân.

Mất một lúc lâu mới run run lên tiếng:

“Mẹ ủng hộ Thanh Chi ly hôn với con. Nó về dâu nhà mình, chưa hưởng một ngày sung sướng. Con hãy để nó tự do, coi như chuộc lỗi cho chính mình đi.”

Bà lại quay sang tôi, nắm tay tôi thật chặt:

“Thanh Chi, mẹ có lỗi với con… bao năm qua đã khổ con rồi. Ly hôn đi, rời khỏi đứa con bất hiếu này, con sẽ có một cuộc đời hạnh phúc hơn. Mẹ già này sẽ cầu nguyện cho con mỗi ngày.”

Tôi không kìm nắm chặt lấy tay bà. Sau khi ly hôn, nếu bà vẫn muốn đi theo tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bà.

Chỉ là lúc này, tôi chưa thể ra.

Ngay lúc ấy, Đinh Đang – con trai tôi, đang ngoan ngoãn nằm trong lòng – bỗng co giật dữ dội, hai mắt trắng dã.

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt, tôi nhận ra bệnh của con lại trở nặng.

Tôi hoảng loạn đến mức chân tay mềm nhũn, giọng run rẩy gào lên:

“Cứu con tôi với! Làm ơn cứu con tôi!”

Tổ y tế đi theo thủ trưởng lập tức chạy tới đỡ lấy đứa bé.

“Là loại virus đang lây lan mạnh gần đây. Tình hình của cháu rất nguy cấp.”

Thủ trưởng lập tức hạ lệnh:

“Những hộ gia đình có con nhỏ đều đã phát thuốc dự phòng, nhà nào còn thì lập tức mang tới, gần nhất ưu tiên mang đến trước!”

Dứt lời, ông quay sang Trình Kiến Quân bằng ánh mắt nặng nề.

Đến lúc này, Trình Kiến Quân mới hoàn toàn tin rằng tôi không hề dối.

Con trai của chúng tôi thực sự đang trong cơn nguy kịch, và lọ thuốc ta đã đập nát… thực sự có thể cứu lấy mạng sống của thằng bé.

Ngay khi tôi rơi vào tuyệt vọng nhất, một người trong đám đông hét lên:

“Nhà tôi còn! Ở ngay tầng dưới! Mau theo tôi lấy!”

Tôi lảo đảo chạy theo tổ y tế, vừa chạy vừa tuyệt vọng gọi tên con, cố giữ con tỉnh táo.

Còn Trình Kiến Quân đứng như tượng giữa sân, mặt trắng bệch như tờ giấy, trong ánh mắt cuối cùng cũng lộ ra một chút… hối hận.

8

Con trai tôi do bệnh nghiêm trọng nên sau khi uống thuốc kháng virus, lại lập tức chuyển vào viện cấp cứu.

Tôi ngày đêm túc trực bên giường bệnh, không dám rời nửa bước, không dám lơ là dù chỉ một chút.

May mắn thay, ông trời không tuyệt đường sống, con tôi đã vượt qua nguy hiểm, giành lại mạng sống.

Những ngày ấy, Trình Kiến Quân như phát điên, lấy lý do thăm con để liên tục lui tới bệnh viện. Anh ta xách theo hộp cơm đầy thịt, mang cả sổ tiết kiệm từng gửi ở chỗ Tô Tuệ Nga đến, vừa xin lỗi, vừa ăn năn.

Nhưng lần nào tôi cũng đóng cửa bệnh phòng không cho vào, không nhận tiền, cũng chẳng đũa đến bất kỳ miếng thịt nào ta mang đến.

Đến khi ta một lần nữa quỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi cho ta một cơ hội để bù đắp, tôi đã đồng ý.

Nhưng với điều kiện — ta phải cắt đứt hoàn toàn với Tô Tuệ Nga, cả đời này không qua lại.

Tô Tuệ Nga là điểm yếu chí mạng của ta. Câu đó khiến ta tức đến nỗi không thể nhịn nổi nữa.

“Thanh Chi! Em rốt cuộc muốn gì? Em thật sự muốn ép ấy đến đường cùng sao? Sao em không thể rộng lượng một chút?”

“Anh với Tuệ Nga thật sự không có gì cả! Anh chỉ đang thực hiện trách nhiệm, chăm sóc ấy một chút. Chẳng lẽ em nỡ mẹ con họ bị ức hiếp, trở thành một kẻ vô ơn, bạc nghĩa à?!”

Tôi bật . Tôi biết mà — ta không .

“Thế nào? Diễn không nổi nữa rồi à?”

“Anh đã hỏi thì tôi cũng thẳng: tôi không nỡ chứ gì? Tôi nỡ một trăm lần luôn! Mà , Trình Kiến Quân, chẳng phải đã thành kẻ bội nghĩa từ bốn năm trước rồi sao?!”

“Anh sợ người ta ức hiếp ta, còn tôi và mẹ thì sao? Ngày ngày việc quần quật cả ngày, chỉ tính công như một người!”

“Con trai bị người ta chửi là con hoang, ở đâu? Tôi phải tranh việc với đàn ông ngoài chợ để kiếm ăn, còn bị bọn họ sàm sỡ, mà thì sống sung sướng trong doanh trại, chiều chuộng mẹ con người ta. Anh có bao giờ nghĩ tôi có bị bắt nạt không?!”

“Trình Kiến Quân, đúng là cái bản tính cũ không sửa . Tôi vĩnh viễn không tha thứ cho . Cút đi! Cút càng xa càng tốt!”

Trình Kiến Quân đứng bên ngoài bệnh phòng cả đêm, miệng cứ lặp đi lặp lại câu “Anh xin lỗi.”

Bác sĩ đuổi không đi, mẹ ra gọi cũng không nghe.

Hôm sau, Tô Tuệ Nga khóc lóc con ta cũng bị nhiễm virus, ta lập tức quay đầu chạy mất dạng.

Anh ta chạy về doanh trại, gõ từng nhà cầu xin thuốc kháng virus, chẳng ai muốn giúp. Mọi người đều đã rõ bộ mặt thật của họ.

Cuối cùng, ta đành phải tìm đến thủ trưởng cầu xin.

Thủ trưởng không gì, chỉ lặng lẽ đưa cho ta một tờ đơn xin ly hôn. Trong đó ghi rõ: Dù sau này ta còn công tác ở quân đội hay không, mỗi tháng đều phải chuyển một nửa khoản trợ cấp cho tôi và con, cho đến khi Đinh Đang đủ 18 tuổi.

Thủ trưởng không nhiều, Trình Kiến Quân hiểu rất rõ.

Vì muốn lấy thuốc cho con Tô Tuệ Nga, ta đành nghiến răng ký vào tờ đơn.

Ngày Đinh Đang xuất viện, thủ trưởng đích thân cử người giám sát chúng tôi ra tòa ly hôn.

Ông còn sắp xếp chỗ ở và công việc mới cho tôi.

Tôi từng là hộ lý, biết một số công việc chăm sóc cơ bản. Họ đưa tôi đến một viện dưỡng lão dành cho cán bộ hưu trí, giúp việc phối hợp với bác sĩ các bước khám sức khỏe thường ngày.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...