Trả Lại Công Bằng [...] – Chương 8

Chương 8

Công việc ổn định, có chỗ ở, còn tiện chăm sóc con. Cuộc sống như thế, đến nằm mơ tôi cũng thấy vui mừng.

Mẹ chồng tôi vẫn giận chuyện của Trình Kiến Quân và Tô Tuệ Nga, ngày nào cũng cầm gậy đuổi theo hai người đó, đập cho mấy trận.

Bà thật sự hóa thân thành “bà mẹ chồng ác nghiệt”, tìm mọi cách khiến Tô Tuệ Nga mất mặt, sống dở chết dở.

Rất nhanh sau đó, kết quả điều tra từ quân đội cũng công bố.

Điều khiến Trình Kiến Quân không thể ngờ là — Tô Tuệ Nga, căn bản không phải là vợ của bất kỳ người đồng đội nào của ta cả.

9

Chiến hữu của Trình Kiến Quân đúng là đã truy tặng danh hiệu liệt sĩ, vợ ấy thì là người khác – một người phụ nữ đã nhà nước chăm sóc và nhận trợ cấp chính đáng.

Còn Tô Tuệ Nga, chỉ là hàng xóm của vợ liệt sĩ thật. Tiếng tăm chẳng ra gì, sống dựa vào việc quyến rũ đàn ông có tiền để bám víu.

Trước khi tìm đến Trình Kiến Quân, ta vừa bám lấy một thương gia giàu có, bị vợ cả của người ta đánh cho suýt chết.

Sau đó, khi phát hiện mình có thai, ta hoảng loạn. Với một người như ta, mang thai mà không chồng là nỗi nhục không thể rửa.

biết Trình Kiến Quân đang tìm vợ của đồng đội, ta liền mạo danh, đi theo ta vào doanh trại, thuận lợi sinh con.

Còn Trình Kiến Quân, cũng không hề trong sạch như những gì ta .

Thanh tra quân đội phát hiện ta đã bí mật mua một căn biệt thự nhỏ ở ngoài, trong nhà còn tìm thấy bao cao su và đồ dùng cá nhân – rõ ràng là nơi ở riêng tư của ta với Tô Tuệ Nga.

Kết quả, Trình Kiến Quân không chỉ mất cơ hội thăng chức, mà còn bị khai trừ khỏi quân đội, tước bỏ mọi quyền lợi.

Ngay cả căn biệt thự kia cũng bị chia lại cho tôi.

Từ một doanh trưởng người người kính trọng, Trình Kiến Quân rơi thẳng xuống đáy, trở thành kẻ trắng tay, không còn gì.

Anh ta không chịu nổi cú sốc này, bắt đầu trút hết mọi tức giận lên người Tô Tuệ Nga, đánh đập, chửi bới không ngừng.

Mắng ta là đồ rác rưởi, đàn bà lăng loàn, là người đã nát , gia đình và sự nghiệp của ta.

Còn Tô Tuệ Nga thì cũng chẳng thèm giả vờ nữa – ta hút thuốc, uống rượu, cờ bạc… vài ngày đã tiêu sạch số tiền còn sót lại của Trình Kiến Quân.

Miệng thì mắng chửi ta là đồ ngu ngốc, vô dụng, giả tạo, ta đáng đời, tự chuốc lấy.

Chỉ đến lúc này Trình Kiến Quân mới tỉnh ngộ, mới rõ con người thật của người đàn bà mà ta từng nâng niu như báu vật – độc ác, trơ trẽn, ghê tởm đến tận xương tủy.

Rồi ta dùng những cách tàn nhẫn nhất để hành hạ Tô Tuệ Nga, khiến ta sống không bằng chết.

Biết hai kẻ đó cuối cùng cũng trở thành oan gia nghiệt duyên, tôi liền đón mẹ chồng về sống cùng.

Mẹ chồng vừa ăn vừa khóc, không thể tin nổi những chuyện đã xảy ra.

Tôi gắp cho bà một miếng thịt, mỉm :

“Mẹ, ăn nhiều một chút, dưỡng sức cho khỏe, sau này còn giúp con trông Đinh Đang nữa.”

Bà gật đầu liên tục.

“Được, mẹ nghe con, con bảo sao mẹ nghe .”

Tôi lại hỏi:

“Mẹ, con muốn đổi họ cho Đinh Đang, mẹ có ý kiến gì không?”

Bà lắc đầu lia lịa:

“Không, mẹ nghe con hết.”

Sau đó, chúng tôi gần như không còn nghe thêm tin tức gì về Trình Kiến Quân và Tô Tuệ Nga.

Chỉ có đôi ba ngày mỗi tháng, Trình Kiến Quân lại đứng chờ dưới lầu nhà tôi.

Anh ta tiều tụy, ánh mắt vô hồn, đầy mệt mỏi và thất bại.

Tôi cau mày, khó chịu ta:

“Anh còn không biết xấu hổ à? Có thể đừng xuất hiện trước mặt mẹ con tôi nữa không? Không ai muốn thấy đâu!”

Trình Kiến Quân giơ tay, định chạm vào mặt tôi, tôi nhanh chóng tránh đi.

Sau một thời gian nghỉ ngơi, tôi đã không còn gầy gò hốc hác như trước, gương mặt cũng sáng sủa, mịn màng, trẻ trung như lùi lại cả chục tuổi.

Sự thay đổi ấy khiến vẻ mặt Trình Kiến Quân vỡ vụn.

“Thanh Chi, về quê rồi, căn nhà cũ cũng sập… không còn nhà nữa…”

“Những người từng ức hiếp mẹ con em, đều đã nhận báo ứng. Thanh Chi, xin lỗi… lần này, thật sự biết mình sai rồi.”

“Em có thể… coi như thương một chút, cho một cơ hội không?”

“Anh hứa… sẽ cắt đứt hoàn toàn với Tô Tuệ Nga, cả đời này sẽ không gặp lại ta nữa…”

Tôi chỉ lạnh một tiếng.

“Trình Kiến Quân, tôi từng mơ thấy một giấc mơ.

Tôi mơ mình phải vào thành phố bán thận để cứu con trai . Nhưng khi trở về thì phát hiện mẹ đã bị lợn rừng cắn chết, còn con thì chết vì bệnh.

Anh vội vã về nhà lo tang, biết họ chết vì không có tiền.

Mà không có tiền là bởi vì Tô Tuệ Nga đã chiếm đoạt khoản trợ cấp sinh hoạt gửi cho mẹ con tôi.

Thế , vẫn kiên quyết ly hôn với tôi để cưới ta.

Tôi thì vật vã trong đau khổ từng ngày, còn hai người sống trong biệt thự nhỏ, ăn toàn sơn hào hải vị, rồi sinh thêm một đứa con trai bụ bẫm, khỏe mạnh.

Tôi hận đến tận xương tủy, Trình Kiến Quân. Tôi từng muốn kéo cả hai người xuống địa ngục, sống chết cùng nhau.

Thế mà chỉ nhấc tay một cái, đã đẩy tôi rơi từ tầng cao xuống, chết thê thảm.

Vậy nên, tôi đã rồi… đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho .”

Trình Kiến Quân mắt đỏ hoe, lệ lưng tròng:

“Thanh Chi, đó chỉ là một giấc mơ thôi mà… Em không thể vì một giấc mơ mà không cho lấy lại cơ hội, như thế là bất công với !”

Tôi chỉ nhẹ nhàng thở dài.

“Trình Kiến Quân, ngay từ đầu đã chẳng cho tôi chút công bằng nào, thì tại sao bây giờ lại đòi hỏi tôi phải công bằng với ?”

“Lời xin lỗi hôm nay của chẳng qua vì phát hiện chỉ có tôi là thật lòng với . Anh thấy áy náy, thấy tiếc nuối mà thôi.”

“Nếu không muốn tôi tiếp tục hận , thì đừng bao giờ… xuất hiện trước mặt mẹ con tôi nữa.”

Con trai tôi chỉ vào Trình Kiến Quân, chu môi nhỏ:

“Không cần ba đâu… Đinh Đang không cần ba nữa…”

Trình Kiến Quân chết lặng.

Hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Anh ta ôm mặt, đau đớn quỳ sụp xuống đất, khóc rống lên như kẻ mất hồn.

**

Về sau, hàng xóm báo công an, họ phát hiện thi thể Tô Tuệ Nga trong phòng trọ của Trình Kiến Quân.

Xác đã bắt đầu phân hủy.

Theo giám định pháp y, ta từng chịu đựng những hành hạ vô nhân đạo trước khi chết – ta chết trong nỗi sợ hãi và cơn đau cùng cực.

Khi bị bắt, Trình Kiến Quân đang tìm cách trốn ra nước ngoài qua đường biên giới.

Người thực hiện cuộc truy bắt, chính là người đồng đội năm xưa từng vào sinh ra tử cùng ta.

Không chịu nổi nỗi nhục, ta cắn đứt mạch ở cổ tay, tự sát ngay trên đường bị áp giải, trước khi bị đưa về nước.

Lúc nghe tin đó, tôi không có quá nhiều cảm .

Mẹ chồng cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng, rồi dắt cháu xuống sân đi dạo.

Những đau khổ của quá khứ… đã kết thúc.

Cuộc sống tốt đẹp của chúng tôi cuối cùng cũng bắt đầu.

Kiếp này, tôi nhất định sẽ sống thật hạnh phúc, cùng người thân, bình yên đi hết quãng đời còn lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...