2
【A Thâm, đừng là cậu định từ chối dứt khoát rồi bảo ta đừng bao giờ phiền cậu nữa nhé?】
Cố Ngữ Thâm lắc đầu:
【Anh đồng ý rồi, giờ đang nằm trên sofa nhà ấy.】
【???】
【(Gửi biểu cảm: “Tôi xin hỏi một chút???”)】
【Không phải không mềm lòng nữa sao? Sao lại dính lại rồi? Trả lời mau!】
Cố Ngữ Thâm:
【Mọi người nghĩ nhiều rồi. Anh chỉ đang việc tốt, giúp người trong hoạn nạn. Chuyện thiện nguyện như này sao lại gọi là “liếm”?】
【Tô Thính Vũ tâm cơ thâm sâu, cậu đừng lại sa chân vào nữa đấy.】
【Đây là chủ nghĩa hùng cá nhân, không liên quan gì đến ấy cả. Không nữa, ngủ đây, sáng mai còn có việc.】
Tôi trằn trọc mãi trên giường mà không tài nào ngủ .
Thế là nhắn tin cho Lâm Mộng Tùy, thân từng hẹn hò cùng lúc tám trai.
【Cậu xem, rốt cuộc ta đang nghĩ gì? Nửa đêm nửa hôm tới nhà cũ “giám đốc phòng khách”?】
Lâm Mộng Tùy: 【Tớ đoán ta vẫn còn thích cậu, đang tìm cơ hội để quay lại.】
【Không thể nào đâu. Lúc chia tay tớ đã khó nghe lắm rồi. Với tính tự ái cao như ta, sao có thể quay đầu ?】
Cô nàng gọi điện thẳng luôn, giọng háo hức:
“Cậu đã gì với ta mà thô ?”
Tôi lí nhí đáp:
“Tớ … ta chỉ biết đúng một tư thế, tớ không thích đàn ông quá nhàm chán trên giường…”
“666! Chị em chất quá! Nhưng mà cái vụ ‘nhàm chán’ ấy thì dạy lại chứ có sao đâu. Tớ còn tưởng ta yếu ấy chứ?”
“Tại lúc đó vừa cù lần vừa thích ra vẻ, mỗi lần đều kéo dài lê thê, tớ bực quá nên buột miệng đòi chia tay.”
Tôi thở dài một tiếng:
“Tớ cứ tưởng ta sẽ dỗ dành, níu kéo… ai ngờ lại dứt khoát như . Đàn ông ai mà chẳng giống nhau.”
“Những năm qua cũng chẳng liên lạc gì, nên sao mà còn thích tớ , đừng chi chuyện quay lại?”
Lâm Mộng Tùy đề xuất:
“Còn thích hay không, thử là biết ngay.”
…
Sáng hôm sau.
Vừa bước ra phòng khách, tôi đã thấy bàn ăn bày biện đầy đủ đồ ăn sáng.
Quay đầu lại thì thấy Cố Ngữ Thâm đang cầm ly sữa đi tới.
“Còn đứng đó gì? Mau lại ăn sáng đi.”
“Tất cả… là chuẩn bị à?”
Anh thản nhiên đáp:
“Anh mua đấy. Sao có thể dậy sớm thế này để nhiều đồ ? Đừng nghĩ nhiều.”
“À đúng rồi ha, nhà em cũng đâu có đủ nguyên liệu như .”
Anh nghe xong, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, giọng hơi mong chờ:
“Nếm thử xem sao.”
Tôi múc một muỗng cháo thịt bò, nếm một chút.
Khóe mắt liếc thấy tay đang siết nhẹ thành nắm .
Căng thẳng dữ ? Lẽ nào… lời của Mộng Tùy là đúng?
Anh ta… vẫn còn thích tôi?
“Vị hơi mặn.”
“Mặn sao? Rõ ràng chỉ cho nửa muỗng–”
Anh đến đây thì ngưng lại, lập tức nuốt lời.
Tôi thầm: Còn là đi mua? Xem định diễn đến bao giờ.
Lúc đó điện thoại tôi reo, là thư ký Lý Bình gọi đến.
“Tổng Giám đốc Tô, lát nữa chị có một cuộc họp, buổi chiều còn hẹn gặp Tổng Giám đốc Trương bàn hợp tác, ngoài ra còn…”
Tôi cúp máy xong, ngẩng đầu thì thấy Cố Ngữ Thâm đang tôi với ánh mắt ai oán.
Cảm giác y hệt những bà vợ bị bỏ rơi trong phim truyền hình.
Anh mím môi, giọng là lạ:
“Chưa đến giờ mà thư ký đã gọi à? Tận tụy dữ.”
Tôi giả vờ không hiểu, gật đầu tiếp tục ăn cháo.
“Làm việc kiểu này, nếu là đồng nghiệp của ta chắc ngán chết.”
Tôi nín , nghiêm túc đáp:
“Thư ký Lý rất chuyên nghiệp, việc có trách nhiệm. Tôi quen rồi. Hơn nữa lương của ta sáu con số mỗi năm, tận tụy là chuyện nên .”
Cố Ngữ Thâm bứt một cái bánh bao, lầm bầm:
“Không ngờ em lại có thư ký nam, không sợ trai em ghen à?”
Tôi suy nghĩ vài giây rồi đáp:
“Em không có trai.”
Ánh mắt ta giãn ra đôi chút, dường như đang thở phào nhẹ nhõm.
Tôi tiếp lời:
“Nhưng thư ký nam cũng có thể phát triển thành trai mà, như khỏi sợ ai ghen.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Cố Ngữ Thâm biến đổi rõ rệt.
Từ nhẹ nhõm → bình tĩnh → cảnh giác → sợ hãi.
Thú vị thật.
Anh nghiến răng, mặt lạnh tanh:
“Thế thì đúng là gần nước gần lửa dễ bén rồi.”
Anh sống ngay sát vách tôi, ai gần hơn ai?
Tôi còn đang định giải thích…
Thì điện thoại reo, là cuộc gọi từ cảnh sát:
Tên biến thái theo dõi tôi — đã bị bắt rồi.
Cố Ngữ Thâm nhất quyết đòi đưa tôi đi , bảo là lo tên biến thái kia còn đồng bọn.
“Anh chỉ vì tinh thần nhân đạo thôi, em đừng nghĩ nhiều.”
Ồ, công dân tốt bụng Cố tiên sinh hôm nay lại tiếp tục hành hiệp trượng nghĩa rồi.
Tôi còn chưa kịp công ty mình ở đâu, ta đã bật sẵn GPS.
“Từ bao giờ biết công ty em nằm ở đâu ?”
Tay ta cầm vô lăng khẽ run lên một chút, ngập ngừng vài giây mới đáp:
Bạn thấy sao?