4
“Chỉ có mới lên giường với . Bây giờ em là chưa?”
Anh ngả người ngồi trên ghế sofa, đặt tôi lên đùi, vòng tay siết chặt lấy eo tôi.
Từ góc này, tôi có thể rõ cơ bụng tám múi, đường nhân ngư sắc nét đến phát thèm.
Tay lặng lẽ trượt xuống, khẽ bóp lấy phần eo non mềm.
Chết tiệt thật…
“Trả lời đi, không là về thật đó.”
Cố Ngữ Thâm lại hỏi, vờ như chuẩn bị đứng dậy.
Kết quả là… phần “đặc biệt” của vô chạm trúng tôi.
Nhịn bao lâu nay rồi, giờ trước mặt tôi là miếng thịt ngon tự dâng tới cửa, sao có thể bỏ qua?
Nhưng vấn đề là… tôi từng mạnh miệng :
Ai quay lại là chó.
Chẳng lẽ giờ phải tự vả?
Không, tuyệt đối không!
“Phải phải phải, em là , chưa?”
Tôi giơ tay định kéo thắt lưng xuống.
Dù tôi có không ăn cỏ cũ…
Nhưng đâu có không ăn lại?
Ánh mắt Cố Ngữ Thâm chợt tối lại.
Khóe môi cong lên, nụ như thể đã đạt điều mình muốn:
“Như em mong muốn.”
…
Sáng hôm sau.
Tôi nằm bẹp dí trên giường, toàn thân rã rời như bị xe cán, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Không ngờ Cố Ngữ Thâm đã hơn 25 tuổi rồi, mà “chiến lực” không những không giảm, ngược lại còn có xu hướng tăng mạnh.
Thôi thì cũng coi như rèn luyện tốt.
Nhưng điều khiến tôi sững người là… kỹ năng ngủ của ta cũng tiến bộ vượt bậc!
Vừa nghĩ đến thôi, mặt tôi đã bắt đầu nóng bừng lên.
“Bảo bối ơi, dậy ăn sáng nào.”
Cố Ngữ Thâm bưng khay đồ ăn, bộ dạng trông như vừa thoả mãn xong, bước vào với nụ vô cùng đắc ý.
“Em ra ngoài ăn cũng mà.”
“Em chắc chứ?” Khóe môi ta cong lên nụ … cực kỳ nguy hiểm.
Câu này là có ý gì? Coi thường tôi hả?
Tôi định ngồi dậy xuống giường… vừa nhấc chân đã bị cơn đau nhức ập tới, suýt thì ngã bổ nhào.
“Tất cả là tại !” Tôi bực bội giơ tay một cái.
Cố Ngữ Thâm mắt đầy dịu dàng, cúi đầu nhận lỗi:
“Ừ, là tại .”
Sau đó đưa bát cháo lên, định đút cho tôi.
Tôi chưa quen bị người khác hầu hạ thế này, vội lắc đầu:
“Thôi, để em tự ăn.”
Ai ngờ Cố Ngữ Thâm lại tỏ ra hoang mang, nhíu mày tôi đầy lo lắng:
“Không phải đút ăn là việc trai nên à?”
“Hay là em định ăn xong là phủi tay bỏ đi? Được việc xong là mặc quần lên rồi coi như không quen biết?”
Anh ta còn đỏ hoe mắt, chùi nước mắt giả bộ nghẹn ngào:
“Anh biết ngay mà… lời em đêm qua chỉ là dối gạt. Là tại chưa đủ tốt sao?”
“Hay em không thích tư thế đó? Không sao đâu, có thể học thêm! Dù là tư thế khó tới cỡ nào…”
Tôi hoảng hồn, vội cắt lời trước khi ta buông thêm lời… hổ báo:
“Không có chuyện đó! Muốn đút thì đút đi, em không lừa .”
Cố Ngữ Thâm vẫn tỏ vẻ tủi thân như thể lúc nào cũng có thể bị đá.
“Anh không tin…”
“Vậy muốn sao?”
“Chúng ta dọn về sống chung đi?”
Giọng đầy mong chờ.
Vừa mới nối lại hôm qua mà hôm nay đã đòi dọn về sống chung, có hơi… nhanh quá không?
Thấy tôi ngần ngừ, lập tức… rơi thêm mấy giọt nước mắt:
“Anh biết ngay mà. Miệng phụ nữ, toàn lời dối trá, hu hu hu…”
Nói rồi còn thê lương ngồi phịch xuống mép giường.
Do tác hơi mạnh, cổ áo trễ xuống lộ cả cơ bụng.
Còn lấp ló những vết đỏ nhạt do tôi để lại tối qua.
…Thôi . Làm người phụ nữ khiến đàn ông đau lòng, tôi không nỡ.
“Được rồi rồi, dọn thì dọn, chuyển qua đây đi.”
Tôi vốn quen nằm giường lạ, có người bên cạnh ngủ ngon hơn.
Cố Ngữ Thâm lập tức biến thành chó con vui sướng, dụi dụi mặt lên bụng tôi mấy cái.
“Không đi lấy gối mền bên kia à?”
“Ngủ với cần gì mấy thứ đó? Bảo bối, chẳng lẽ em định bắt ngủ sofa?”
Anh chớp đôi mắt long lanh tôi — đúng kiểu cún con nhỏ xíu ngoan ngoãn.
“Vậy còn quần áo thì sao?”
“Trước mặt , mặc đồ gì?”
…Ờ thì, mặc giùm tôi cái đi!
Đột nhiên như nhớ ra gì đó, chạy nhanh sang nhà bên.
Một lúc sau quay lại — tay xách đầy chiến lợi phẩm.
Tôi mà muốn rớt hàm.
Áo ngủ lụa mỏng mảnh gần như xuyên thấu.
Quần lót ren đủ màu, đủ kiểu.
Còn có cả mấy túi nhỏ mùi hương kiểu “dưa gang – dừa sữa” gì đó.
Thậm chí còn có vài món đồ chơi tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi nghi là các hộp đêm cũng chẳng “xịn sò” bằng .
“Bảo bối, trước đây không phải em chê nhạt nhẽo à? Giờ đã sửa, học lại cách người rồi.”
“Anh tích góp bao kiến thức chiều , đảm bảo cho em vui tới phát bay!”
Tôi: Hay cho một câu: học – lại – cách – – người!
…Thôi . Người ta chịu bỏ công vì “trẫm” thế này, tạm tha.
Bạn thấy sao?