Trả Thù Bạn Gái [...] – Chương 5

5

Từ ngày tái hợp với Cố Ngữ Thâm, ngày nào tôi cũng ăn rất ngon.

Cả trên giường lẫn dưới bếp, đều chăm sóc tận .

Hôm nay, tôi tham gia một buổi họp mặt thương hội.

Không ngờ Cố Ngữ Thâm cũng mời tới.

Tôi đang định đi tìm , thì khi ngang qua một hành lang vắng, vô nghe thấy cuộc trò chuyện của với Thẩm Dịch – thân của .

“Cô ta từng cắm sừng cậu, mà cậu còn định lại từ đầu?”

“Cậu lại sa lưới rồi à? Đừng để bị lừa lần nữa đấy!”

“Người ta , một người không nên vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.”

Cố Ngữ Thâm bày ra bộ mặt sâu xa khó đoán:

“Nếu không quay lại, thì sao có cơ hội trả thù ?”

“Đỉnh thật. Thế định trả thù kiểu gì?”

Anh nhếch môi , chậm rãi đáp:

“Anh đã lén thay viên melatonin của ấy bằng vitamin, khiến ấy không ngủ … hehe…”

Thẩm Dịch: “…???”

“Cậu gọi đó là trả thù á? Trông giống đang thưởng ta thì đúng hơn.”

“Cậu đừng lo, tớ có kế hoạch riêng.”

Cố Ngữ Thâm vẻ mặt cực kỳ tự đắc.

“Dùng thân thể dụ địch à? Quá bản lĩnh!”

Tôi: ………

Bảo sao mấy hôm nay uống melatonin mãi mà chẳng thấy buồn ngủ.

Chỉ khi “vật lộn” với Cố Ngữ Thâm xong, tôi mới ngủ .

Thì ra, mới chính là melatonin sống của tôi.

…Không đúng.

Tôi từng cắm sừng lúc nào chứ?

Rốt cuộc là ai đang âm thầm giở trò sau lưng tôi?

Tôi về nhà, ngay lập tức tìm đến Lâm Ý Tùy, thân có trí nhớ siêu phàm.

“Bạn iu à, hồi xưa tớ chia tay Cố Ngữ Thâm, có từng xuất hiện tin đồn hay chuyện gì mờ ám không?”

Cô ấy vừa nhấp một ngụm cà phê, vừa khó hiểu hỏi:

“Sao tự nhiên hỏi chuyện này thế, bé ?”

Tôi kể cho ấy nghe chuyện đã cờ nghe trong buổi họp thương hội.

Lâm Ý Tùy thở dài:

“Vậy sao cậu không hỏi thẳng Cố Ngữ Thâm? Anh ta là người rõ nhất còn gì?”

Tôi lắc đầu:

“Mỗi lần nhắc đến chuyện chia tay, ta lại như bị kích .”

“Rồi lại bày ra cái vẻ đáng thương yếu đuối, kiểu: ‘Chuyện đã qua thì để nó qua đi, chỉ cần em đừng bỏ ’. Thế là tớ lại mềm lòng, chẳng nỡ hỏi nữa…”

Lâm Ý Tùy: “…Giám đốc Cố của nhà cậu cũng dễ thương dữ ha.”

“Đúng rồi, tớ nhớ ra rồi! Hồi cấp ba, tên Đỗ Vũ Phi ấy – trước khi tốt nghiệp còn đến tận đại học tìm cậu, hai người bị ai đó chụp lại rồi đăng lên diễn đàn trường.”

Cô nàng nhíu mày, như vừa khơi lại ký ức:

“Hình như dưới bài viết còn có đám học hóng hớt, ghép đôi hai người, nào là ‘ánh trăng trắng’, ‘thanh mai trúc mã’ các kiểu. Nhưng mà bài đó bị xóa rất nhanh. Có khi nào Cố Ngữ Thâm thấy rồi hiểu nhầm không?”

“Tớ chưa từng nghe gì về chuyện đó mà?” Tôi trợn mắt, kinh ngạc ấy.

“Cũng phải thôi, lúc đó cậu đang lo luận văn tốt nghiệp với bận rộn khởi nghiệp, gần như chẳng ở trường. Với lại bài viết bị xóa rất sớm, tớ cũng không muốn cậu phân tâm nên không nhắc gì cả.”

“Nhưng tớ nghe Đỗ Vũ Phi mới từ nước ngoài về gần đây đấy, biết đâu cậu có thể tìm cậu ta hỏi rõ?”

Tôi bắt đầu nhớ lại — Đỗ Vũ Phi thời cấp ba là cùng lớp, ngồi sau lưng tôi.

Chúng tôi thường cùng nhau thảo luận bài vở, cùng đi thi đấu học sinh giỏi ở ngoài trường.

Nhưng với tôi, cậu ấy chỉ là , chưa từng có ý định tiến xa hơn.

Lần cậu ấy tới trường đại học tìm tôi, thực ra là do giáo chủ nhiệm cấp ba nhờ cậu ấy mang đồ đến, tôi mới phải ra tiếp.

Lẽ nào… chỉ vì chuyện này mà Cố Ngữ Thâm hiểu lầm tôi cắm sừng ?

Thật sự là… oan một cách không thể lý giải nổi.

Trong một phòng bao sang trọng, Cố Ngữ Thâm đang tụ tập uống rượu với vài em chí cốt.

“Vậy là… Cố thực sự quay lại với ấy rồi à?”

Thẩm Dịch liếc một cái, giọng đầy trách móc:

“Chứ sao nữa, người ta chỉ ngoắc ngoắc tay, cậu ta lập tức muốn cởi sạch leo lên giường ta!”

Cố Ngữ Thâm nhíu mày phản bác:

“Tớ là kiểu người đó à? Ít nhất cũng phải tắm sạch thơm tho rồi mới leo lên giường của chứ.”

“Cút đi!” Thẩm Dịch tức nghẹn.

Cố Ngữ Thâm mặt mày hớn hở, hoàn toàn không thèm chấp tụi độc thân kia.

“Đám cẩu độc thân như tụi cậu thì biết gì? Đó gọi là biết quan tâm , hiểu chưa?”

Thẩm Dịch không nhịn nữa:

“Cậu lại đâm đầu vào rồi. Nhỡ ta lại quay về tìm ‘ánh trăng trắng’ thì sao? Đừng để bị cắm sừng lần hai.”

“Đúng đấy, ta có tiền sử rồi, Cố, đừng vui mừng quá sớm.”

Cố Ngữ Thâm phất tay, không cho là đúng:

“Đừng thế về ấy. Mà thật, dù lúc trước ấy có phản bội… lùi một vạn bước mà , tớ không có lỗi gì sao?”

Cả đám há hốc mồm:

“Cậu có đang nghe chính mình gì không ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...